Cũng có thể đó chỉ là sự tức tối vì tính ích kỷ của anh khi một trong số những người đẹp vẫn luôn vây quanh anh bỗng dưng đột ngột "theo chồng bỏ cuộc chơi".
Lúc này anh chỉ thấy trong lòng mình một sự trống trải, một sự buồn bực thật khó diễn tả, có thể đó chỉ là chút ấm ức khi anh nghĩ rằng em cố tình chơi xấu với anh, có thể đó chỉ là cảm giác trống vắng ban đầu khi anh chưa quen với việc không có em ở bên, có thể đó là sự bí bách khi anh đang tự cấm đoán mình không được nói chuyện cởi mở với em như trước nữa, cũng có thể đó chỉ là sự tức tối vì tính ích kỷ của anh khi một trong số những người đẹp vẫn luôn vây quanh anh bỗng dưng đột ngột “theo chồng bỏ cuộc chơi”.
Đúng là đột ngột. Tới mức anh đã phải mất một thời gian khá dài mới nhận ra đó là sự thật. Anh đã không bị sốc ngay thời điểm đó không phải vì anh không bất ngờ mà vì anh đã không tin đó là sự thật. Cuộc họp cơ quan đầu tuần em nói trước mặt các đồng nghiệp và cả ban giám đốc là xin nghỉ 2 ngày trong tuần này, mọi người trêu là em xin nghỉ để lấy chồng, anh cũng trêu như bao lần trước đó vẫn trêu em thế, rồi em ngập ngừng nói ra trong sự chờ đợi của mọi người, “em xin nghỉ để làm lễ dạm ngõ”. Đến tận lúc đó anh vẫn nghĩ là một trò đùa.
Rồi anh nhận thấy em đã không chữa lại câu nói đùa như những lần trước. Rồi mọi người bắt đầu tin đó là sự thật. Anh lại nghĩ: “hay là em chỉ cố tình làm mọi người tin như thế vì một ý đồ nào?”. Rồi mọi chuyện trở thành sự thật. Lúc này anh mới thấy trong lòng mình một sự hoang mang, một nỗi buồn khó hiểu.
Tại sao anh lại buồn? lẽ ra anh phải vui chứ vì đó là một việc đáng chúc mừng cho em mà, trong khi anh cũng đâu có ghen đâu, anh đã yêu người khác rồi mà, anh còn sợ rằng khi anh đi theo người khác thì em sẽ oán hận anh nhiều lắm, thế thì việc em lấy chồng trước phải làm anh vui mới đúng chứ.
Em đã từng nói: “Chúng ta hàng ngày nói chuyện với nhau cứ như là đang diễn kịch ấy nhỉ?” Đúng thế. Tình huống của chúng ta lúc đó giống như trong tiểu thuyết vậy. Anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với 2 nữ đồng nghiệp xinh đẹp. Hạnh phúc biết bao khi được cùng 2 người đẹp làm việc, vui chơi rồi có những kỷ niệm ngọt ngào, thậm chí là lãng mạn với cả 2 người.
Nhưng có lẽ thất bại của anh là ở chỗ anh đã không biết được tình cảm của mỗi người dành cho anh ở mức độ nào, thậm chí là không biết được bản thân anh dành tình cảm cho mỗi người như thế nào. Anh chỉ biết rằng không kẻ tham lam nào có thể có được hạnh phúc, anh phải lựa chọn một trong 2 người chứ không thể có cả 2.
Thực tình, anh nghiêng về người kia hơn, anh cũng không biết vì sao nữa, có lẽ đơn giản chỉ vì “em là người đến sau”. Không ai nói ra nhưng em cũng đã nhận ra điều đó vì em là người nhạy cảm đúng như em vẫn tự nhận. Có điều, anh cũng không dám quyết đoán. Anh phân vân nhiều lắm chứ. Mà tại sao phải vội vàng khi mà ta đang có những ngày tháng tươi đẹp, những người đẹp của ta có chạy mất được đâu.
Phải chăng là anh vô tư hay là vô tâm nên cứ trêu đùa với em, tâm sự với em nhiều hơn bất kỳ ai khác? Không phải thế, vì anh biết rằng khi ở bên em, nói chuyện với em anh cảm thấy vui hơn bất kỳ ai. Tuy nhiên, anh lại không bao giờ nói chuyện với em một cách nghiêm túc đủ để đưa mối quan hệ của chúng ta đi xa hơn. Anh đã không nhận ra rằng em chỉ vui lúc đó thôi nhưng vẫn luôn cảnh giác vì sự hiện diện của một người khác giữa 2 chúng ta. Nghĩ lại anh càng thấy mình ngớ ngẩn vì đã không nhìn thấy ánh mắt buồn của em mỗi khi anh thân mật với người ta.
Cuối cùng thì em đã tìm được giải pháp tốt cho tất cả chúng ta, em đã hành động thật quyết đoán, và thật nhanh như thể một nha sĩ lành nghề nhổ xong chiếc răng sâu mà bệnh nhân chưa kịp đau đớn.
Đám cưới của em diễn ra chóng vánh. Anh đã không kịp làm gì vì mọi việc xảy ra quá nhanh; anh cũng không biết phải làm gì vì chuyện này là nghiêm túc chứ không còn như những câu nói đùa anh thường chọc cho em cười hay như những câu chuyện cổ tích anh vẫn thường “kể cho người lớn nghe”; anh cũng không muốn làm gì vì thực tế, đó là một giải pháp tốt cho tất cả chúng ta. Anh chỉ biết mình đã thấy buồn, thấy đau, nỗi đau đến chầm chậm đúng như người bệnh nhân vừa được nha sĩ lành nghề nhổ răng.
Thật buồn cười, lúc này anh mới tự hỏi mình có yêu em không? Nhưng hỏi làm gì nữa? Anh bạn cùng phòng vẫn trêu đùa gán ghép 2 đứa mình bây giờ cứ đọc đi đọc lại cho anh nghe một bài ca dao. Khi nghe, anh chỉ cười át đi, nhưng không hiểu sao về nhà anh vẫn thấy những câu ca dao đó văng vẳng trong đầu:
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em lấy chồng anh tiếc lắm thay
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu....
Kenh.