Con đường anh đi giờ đã không có hình bóng em. Con đường của hai ta gặp nhau trong suốt 2 năm. Chừng ấy thời gian anh tưởng nó sẽ không bao giờ tách xa nhau. Vậy mà đã có những lúc anh tưởng rằng không có gì có thể làm đôi ta chia lìa, không có gì có thể cản nổi đôi ta đến với nhau.
Câu hát “yêu nhau xa mấy cũng gần” hóa ra sai em nhỉ. Thời gian anh đi xa cũng là lúc em rẽ sang 1 ngã rẽ khác. Anh cũng đã tin 1 điều mà em đã nói với anh nhiều lần, “xung quanh em có rất nhiều người theo đuổi em, chỉ cần em gật đầu là họ sẵn sàng đến với em, nếu anh cứ đi xa thế thì sẽ mất em thôi”. Sinh nghề tử nghiệp em ạ, anh đã theo nghề này rồi thì mãi cả cuộc đời anh phải đi xa. 1 năm về với em cũng chỉ khoảng 4-6 tháng mà thôi. Anh không thể luôn bên em như những gì em muốn. Mất em rồi anh chỉ biết tự trách mình. Miu yêu. Con đường em đi không có những phút giây bình lặng, nó phủ nên mình một bộ dạng đầy trông gai. Sao sắp đến lúc yên bình rồi em lại vẫn chọn con đường thế chứ. Từ nhỏ em đã tự lập rất nhiều, lớn lên em còn tự lập nhiều hơn. Em vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền nuôi sống bản thân trong những năm tháng lên thành phố học. Điều đó chưa đủ để anh thấy, anh thương và yêu em ư? Hay nhất thiết em phải có một vị trí, một chỗ đứng cụ thể mới là ổn định, anh mới yêu em. Nghe chua xót làm sao khi em nói “em sợ nếu em không có một công việc ổn định thì anh sẽ không yêu em nữa”. Sao em không nhớ lời anh “mình cưới nhau đi em, em vừa đi học vừa đi làm vất vả có anh ở bên em sẽ được sẻ chia”. Đấy là câu trả lời cho tình yêu với em của anh đó.
Giờ em mới biết mình lầm phải không? Anh chỉ còn biết chúc cho em luôn hạnh phúc bên người mình yêu. Vậy mà em lại bảo không yêu người ta, em chỉ yêu mình anh thôi. Điều đó đã làm anh giằn vặt và đau khổ, thà rằng em bảo đang rất hạnh phúc, rất vui vẻ có lẽ anh sẽ vui hơn. Chứ em như thế này chỉ làm anh thêm đau. Đau vì trong anh vẫn còn quả tim đang đập, một con tim vẫn dành chọn cho em, chưa bị mất ngăn nào. Tưởng rằng em sẽ hạnh phúc bên người ta mà ngược lại. Thế em đã phải đánh đổi lấy cái gì mà theo con người ấy. Anh không hiểu được em nữa rồi. Những lúc em ở bên người ấy em không cảm thấy hạnh phúc ư? Sao những lúc đó em không gọi anh đến đón em, đưa em đi. Sao chỉ những lúc em ở một mình em mới bảo chỉ yêu mình anh. Em muốn sao đây? Em ở bên người ta vì điều gì? Vì công việc của em ư? Em vẫn hỏi nếu bây giờ em từ bỏ tất cả thì anh có còn yêu anh không??? Em ơi đến bây giờ lòng tự trọng của một thằng đàn ông làm anh không thể vượt qua rào cản đó để mang em đi, đưa em về với con đường mình đã đi chung suốt 2 năm. Có phải em đang khóc không? Không em không khóc vì em đã khóc hết nước mắt rồi còn đâu. Vì anh em đã khóc hết nước mắt rồi. Trên bờ mi em bây giờ không thể khóc thêm giọt nào nữa. Còn anh, một người con trai gần như không bao giờ khóc giờ lại đang khóc vì thương em. Anh luôn tôn trọng những quyết định của em, lúc nào cũng vậy. Dù những quyết định đó có làm anh buồn và đau khổ. Em hãy luôn sống vui vẻ em nhé, hãy luôn tự vượt lên chính mình. Rồi em sẽ tìm cho mình 1 con đường đi phẳng lặng mà không có anh. Em hãy tin rằng ở 1 phương trời xa có 1 người con trai luôn cầu chúc cho em những điều tốt đẹp nhất. Nếu có kiếp sau mình sẽ là của nhau em nhé. Trong đôi mắt anh em là tất cả…
Ỉn.