Bỏ lại em một mình với một ngôi nhà hạnh phúc đang xây dở dang, anh nắm tay cô ấy để xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc khác…
Giữa đêm trăng mờ ảo, anh nắm lấy tay em, ánh mắt chân thành: “Chúng mình hãy yêu thương nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc em nhé!”. Em hạnh phúc, thẹn thùng nép vào ngực anh với tiếng “Dạ” thật ngọt ngào.
Vòng tay ấm áp, tiếng đập rộn ràng của hai con tim… Em hiểu từ đây trên con đường em đi, đã có một người nắm tay em, động viên em cùng vượt qua chông gai, thử thách để đi đến “Ngôi nhà hạnh phúc - có anh và có em”…
Sau đêm ngọt ngào, nhẹ nhàng ấy là hàng loạt những khó khăn, thử thách. Xây “Ngôi nhà hạnh phúc - có anh và có em” sao khó quá! Anh lại nắm tay em: “Khó khăn mà vượt qua thì ngôi nhà mình mới hạnh phúc thật sự em ạ”…Em lại hạnh phúc và quyết tâm hơn!
Sau bốn năm đấu tranh với bao bước cản từ gia đình, bạn bè, công việc, khoảng cách…, hai đứa mình đã được ở gần nhau.
Nhưng sau 2 năm chung sống êm đềm và cùng nỗ lực cố gắng không ngừng, anh lại nắm tay với ánh mắt chân thành: “Chúng mình hãy yêu thương nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc em nhé!”, lần này có khác là anh đề nghị điều đó khi anh đã là người đàn ông có vợ, và người được anh nắm tay động viên không phải là em, mà là cô ấy…
Em cô đơn, đau đớn, tuyệt vọng, nhưng em vẫn rất yêu quý gia đình nhỏ của chúng ta. Em đã gạt bỏ mọi cảm xúc chua xót để chạy theo, mong đưa được anh quay về. Nhìn lại thấy em đầy thương tích về thể xác lẫn tinh thần, nhưng anh vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn quay lưng.
Em gạt chua xót, đau đớn, tự gượng đứng lên. Anh ah, lần này khó khăn quá, nhưng không ai động viên, chia sẻ, không ai nắm lấy tay em. Em cố gắng hết mọi cách để kéo anh về lại với gia đình, nhưng anh vẫn đi về phía ngày càng xa dần “Ngôi nhà hạnh phúc” của chúng mình. Con tim em mệt mỏi, băng giá, em kiệt sức!
Anh bảo rằng cô ấy phù hợp với anh hơn em. Anh đồng cảm với cô ấy về quan điểm sống “Quan tâm đến gia đình, coi trọng giá trị gia đình, mong muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc”.
Em thấy mâu thuẫn và nghịch lý quá, nhưng em đã không còn đủ sức để kéo anh về lại rồi. Bỏ lại em một mình với một ngôi nhà hạnh phúc đang xây dở dang, anh nắm tay cô ấy để xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc khác…
TK.