Không còn nhớ mình đã đi qua tháng mười như thế nào, chỉ biết rằng đó là tháng của sự lặng im và cô độc...
Từng có buổi tối cùng bạn phóng xe trên con đường đêm, ánh vàng rực rỡ, hít thở căng đầy hương hoa sữa nồng nàn lẫn với mùi thơm của hoa rừng dìu dịu. Gió từ biển thổi về chúng mình bao nhiêu âm thanh trầm đục của sóng, của đại dương khiến mình vừa say mê lại vừa sợ hãi.
Từng có buổi sớm tinh mơ, mình ngược dốc lên đồi, thị xã dưới xa trong trẻo và hài hòa như đôi mắt một dòng sông. Mình bắt gặp những tán me, những quả me xanh ngút ngát mà không biết tất cả những trong trẻo ấy dành cho ai và để làm gì? Từng có ngày thu nắng nhẹ vàng, khung cửa sổ rộng mở ra bầu trời đến dịu êm cùng đường phố cũng thưa thớt quá! Trên bàn đặt mấy chùm hoa sữa, hoa sữa của mùa thu, hoa không phải cho mình...
Tháng mười - tháng của sự lặng im và cô độc, khi đối diện với tách cafe buồn tênh, đối diện với một con kiến đang gắng sức làm tổ trong gió. Có điều gì đó như sự thản nhiên trước vô cùng trong lúc đầu óc toàn những thứ quái dị và ngốc nghếch.
Cuối cùng, tháng mười kết thúc bằng ngày mưa, bằng cái rét ngập tràn balcon, ngập tràn ý nghĩ. Một buổi tối ở L'Espace, lần đầu tiên thấy mình và M. cô đơn đến thế. Dựa lưng vào tường, trên tay là những tờ confettis (hoa giấy), xung quanh đầy người nói cười, đầy những hình ảnh di chuyển. Bạn bè về hết rồi, chị cũng không gặp được, còn xung quanh chỉ là những tiếng nói và nụ cười xập xòe.
Tháng mười chỉ còn sót lại trong trí nhớ như vậy thôi. Và anh nữa, vẫn tóc rối thất tình, cố tìm quên bằng cách ở Lab cả ngày đêm, lẩn thẩn đọc thơ và nghe nhạc Phú Quang. Chỉ muốn nói với anh và với mình hãy thoát khỏi cái bằng phẳng này đi!
Quán Đinh vẫn nghẹt người. Balcon chật chội gió mùa, căn phòng không rét. Đặt khăn len trên chiếc ghế nhỏ, ủ cốc nâu nóng trong lòng tay, cảm giác mùa đông về trong những bản ballad cũ kỹ. Volume mở to: "I have hours, only lonely...".
Và thế là tháng mười ra đi, phải một năm sau mới gặp lại, không biết có còn yêu nhau? Dù thế nào, balcon quán Đinh vẫn ấm, ngay cả trong những ngày gió mùa. Và mình, như một con kiến vẫn gắng sức làm tổ trong gió, cho đến khi không còn kiên nhẫn và can đảm để đối diện với vô cùng...
Theo Ngôi sao.