Bốn đứa con gái, đã 24 tuổi, sống trong một căn nhà đi thuê, rộng 20m vuông, có một gác xép và một nhà tắm bé tẹo trong góc nhà. Tối tối, bốn đứa, 3 chiếc xe máy và 1 cái tủ lạnh đã hỏng cùng chia sẻ không gian ấy. Nhưng lúc nào cũng thấy có nụ cười…
Bốn đứa con gái, chơi với nhau từ hồi còn mang cái dáng vẻ nhếch nhác của dân tỉnh lẻ lên thành thị học đại học. Ngây thơ và lười biếng. Cùng cầm tấm bằng tốt nghiệp, bôn ba tìm một chốn cho mình giữa nơi phồn hoa và nhiều cạm bẫy. Nhưng niềm tin thì lúc nào cũng ăm ắp trong tim…
Bốn đứa mình, khác nhau về gương mặt, chiều cao, về nơi xuất thân và những sở thích kỳ quặc. Duy nhất một điểm, chúng ta mang cái chất bướng bỉnh của dân luật, đôi khi bướng bỉnh lên tới tận trời.
Gần hai năm ra trường, chập chững bước trên đôi chân của mình, vấp váp và ngã quị. Có lúc khóc òa lên vì những thất bại đắng cay, có lúc thì lại lặng câm. Không có gì là dễ dàng với chúng ta, với những con bé non nớt, cả tin và vụng về trong các mối quan hệ phức tạp, rối rắm của cuộc đời. May mà chúng ta có nhau!
Sợi dây liên kết mỏng mảnh như tơ, tưởng như chỉ chạm nhẹ sẽ đứt lìa vĩnh viễn…Đối với bốn đứa mình…Sợi dây ấy là tình bạn…Mãi vững bền. Và đây, 4 cô:
H – Nụ cười mạnh mẽ, trái tim nhạy cảm
Mày sở hữu một chiều cao lý tưởng, khuôn mặt khả ái và phong thái tự tin, đôi khi là già dặn. Mày mang trong mình nụ cười lạc quan, và nồng hậu, sự quan tâm đã thành máu thịt. Nhưng mày lại có một trái tim nhạy cảm, quá nhạy cảm với những nỗi đau đớn khiến cho lồng ngực lúc nào cũng có thể nức nở…
Đôi khi vì nụ cười mạnh mẽ luôn nở trên môi, tao lại nhầm tưởng rằng những khó khăn của mày đã dứt.
Mày luôn khóc một mình, nức nở trong đêm với đôi mắt mọng đỏ. Với một niềm tin tuyệt đối vào tình yêu trọn vẹn, mày để người ta cứa từng nhát dao vào trái tim. Tình yêu ấy mang đến cho mày chiếc áo của một người lớn, mặc không vừa nhưng phải mỉm cười khen đẹp. Mệt mỏi cho trái tim nhạy cảm, xót xa cho niềm tin vụn vỡ… Trả lại chiếc áo với niềm luyến tiếc khôn nguôi. Giá như người ta biết trân trọng, thì há đâu mình phải mặc áo không vừa? Và đêm đêm, giấc ngủ không lành cho những gì không còn vẹn nguyên.
O - Vòng tay bé nhỏ, tấm lòng bao la
Những ngón tay của mày nhỏ nhắn, bé bỏng và mềm mại. Giọng nói mượt mà, chậm rãi và hồn hậu. Gần mày, tao có cảm giác muốn được nhỏ lại, muốn được vỗ về và làm nũng. Mày luôn có những ý nghĩ về sự lo lắng và chăm sóc như một người mẹ cho những người yêu thương. Đôi khi vòng tay thì lại quá bé nhỏ… Dằn vặt mình trong sự bất lực cùng cực về những giới hạn của niềm thương yêu, và mày khóc… Đôi khi tao bực mình, bảo mày quẳng những gánh nặng không đâu đó đi. Và tao cũng biết, đó là điều không thể. Mày là như vậy, luôn là thế cho tới khi chúng ta là những bà già, tóc bạc phơ.
Công việc ổn định và một tình yêu bình yên. Tao luôn ước mày mãi được hạnh phúc như thế. Không có nước mắt, cũng như niềm tuyệt vọng trong thế giới của mày. Tao nguyện cầu bằng tất cả niềm tin…
L - Bướng bỉnh và cô đơn
Tớ ở với cậu rất lâu, đủ để hiểu những điều cần hiểu về cậu. Có lần tớ khiến cậu phải ra khỏi nhà và khóc nức nở. Có lần cậu khiến tớ tức điên và muốn bỏ mặc… Có nhiều lần, rất nhiều lần chúng ta phải nhún nhường nhau…Tớ biết cậu bướng bỉnh. Nhưng tớ cũng biết cậu cô đơn.
Cậu sống nội tâm, và hay suy nghĩ nhưng lại không bao giờ biết cách chia sẻ. Cuộc sống vốn là một ly cốc tai nhiều vị và nhiều màu sắc, nhưng với cậu, nó chỉ là một ly sữa hiền lành, ngọt ngào và trong sáng.
Tình yêu còn ở rất xa. Biết đến bao giờ, cậu gặp được người ấy… Và sự cô đơn sẽ không còn ở lại.
Tôi – Vụn vỡ và hỗn hợp
Tôi biết mình hay cười, nhưng cũng biết mình hay khóc và than vãn. Tôi không mạnh mẽ như H khi tình yêu đầu ra đi, tôi cũng không nhạy cảm để giữ nó ở lại mãi trong tim với nỗi nhức nhối. Tôi không đủ bao dung để đưa tay ôm mọi nỗi đau vào lòng như O., và cũng không quá bướng bỉnh để giữ cái tôi độc lập như L. Tôi vụn vỡ trong tính cách. Hỗn hợp những cảm xúc đời thường để có thể giao thoa.
Tôi 24 tuổi, vỡ òa trong giấc mộng của tuổi hai mươi về cuộc sống, về tình yêu…Đôi khi trống rỗng đến mức có thể chết đi. Nước mắt cay xè trong căn phòng yên lặng. Tôi lấp đầy mình bằng sự cố gắng của niềm tin về những điều tốt đẹp sau này. Khao khát trở nên mạnh mẽ thúc đẩy tôi mỉm cười.
Nhà mình, gặp nhau và ở lại như những mảnh ghép xếp hình khác màu nhưng cùng chung khớp nối.
Những ngày lễ cùng đi xem phim, mua tặng nhau những món quà nho nhỏ. Những ngày Hà Nội ngập trong nước, mình vẫn cười, khoanh chân ngồi ở nhà đợi nước rút. Và những lần thất bại trong công việc, nấu một bữa thật ngon, ăn thật nhiều để nuốt trôi những khó khăn trước mắt…
Tình yêu ra đi cùng nước mắt, mình động viên lẫn nhau…
Bốn đứa nhà mình, kiên cường và mạnh mẽ. Bốn đứa nhà mình, dịu dàng và yếu đuối. Nhà mình ăm ắp niềm vui và sự chờ đợi. Chờ đợi cho những gì tốt đẹp mà chúng ta chắc chắn sẽ có trong tương lai…Dù chúng ta vẫn đang đi chân trần trên những con đường chông chênh để tìm bản ngã trong cuộc đời rộng lớn này…
Viết cho nhà mình với tất cả niềm yêu thương.
Một mai chúng ta xa nhau thì tình bạn vẫn nguyên vẹn như nó đã có.
Yêu bằng tình yêu của một trái tim không biết nói thành lời…
“Viết tặng cho những người bạn, cho những người yêu thương nhất với tất cả tấm lòng”.
Tiêu Hà.