Khép chặt lòng mình sau cái chết của người yêu

Khép chặt lòng mình sau cái chết của người yêuAnh xa tôi trong chính ngày sinh nhật của tôi. Hơn hai năm trôi qua, tôi vẫn không thể quên được anh và mở lòng đón nhận một tình yêu nào. Tôi muốn tìm cho mình lối thoát, nhưng chỉ cần nhắm mắt tôi lại thấy hình ảnh của anh hiện hữu bên tôi.

Tôi phải làm gì đây, để những quá khứ đau thương có thể khép lại, tôi không thể tự tìm cho mình một lối thoát nào, tôi không thể quên được anh.

26 tuổi, tôi được bạn bè đánh giá là cô gái khá xinh xắn, có nước da trắng, đôi mắt sáng và cái miệng rất xinh. Tính tôi rất cởi mở, có lẽ vì thế mà bạn tôi vẫn thường bảo ai cũng có thể “chết” tôi ngay từ lần đầu vì cái vẻ ngây thơ ấy.

Tôi gặp anh trong dịp sinh nhật một người bạn, anh là một kỹ sư, hơn tôi hai tuổi. Tôi ngồi cạnh anh và nói chuyện với anh rất nhiều. Anh rất thích thú khi nghe tôi nói, anh bảo: “Tôi nói chuyện rất có duyên, làm anh cười suốt”. Anh là người hiền lành, chất phác, hết lòng vì công việc nhưng cũng rất mực chu đáo. Anh xin số điện thoại của tôi, anh bảo giọng tôi hay quá nên ngày nào cũng muốn nghe tôi nói.

Sau sinh nhật của bạn, tôi nhận được điện thoại của anh thường xuyên hơn, còn tin nhắn thì gần như lúc nào rảnh là anh lại nhắn tin ngay cho tôi. Trong lần hẹn hò riêng đầu tiên, trên chiếc ghế cạnh hồ Than thở anh chỉ ngồi nhìn tôi trong im lặng.

Không ngờ ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin mà khi gặp nhau lại khó nói chuyện đến thế. Thấy điện thoại báo có tin nhắn, tôi rất ngạc nhiên, tin nhắn ấy lại chính là của anh. Một dòng chữ hiện lên “cho anh nắm tay em một lát được không?”, tôi mỉm cười ngước nhìn anh, nhưng không nói gì. Tôi đưa tay về phía anh, tôi thấy tay mình nóng ran, tôi biết anh đang nắm tay tôi.

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối những lần đi chơi tiếp đó cùng anh, hơn ai hết tôi hiểu rằng tôi đã có một tình cảm rất đặc biệt với anh. Cả anh cũng vậy, tôi và anh vẫn đi cùng nhau, cứ thế yêu nhau mà không cần một lời tỏ tình nào.

Yêu nhau gần 5 tháng, anh đưa tôi về làm quen với gia đình. Ngay trong lần ra mắt đầu, mẹ anh đã tỏ ra không muốn chấp nhận tôi (từ khi biết anh yêu tôi bà đã không muốn anh yêu tôi), lý do mà mẹ anh đưa ra là tôi và anh cách nhau quá xa (anh quê ở Nghệ An, còn tôi ở Hà Nội).

Mẹ anh tỏ ra rất cương quyết, bà luôn cố gắng thể hiện sự cay nghiệt với tôi dù tôi biết bản chất của bà không phải như vậy. Để bà yêu mến và chấp nhận tôi lúc này dường như là không thể, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi yêu anh, và hiện anh cũng lập nghiệp tại Hà Nội cơ mà.

Tôi sẽ phải làm được điều đó, tôi muốn thuyết phục mẹ anh bằng chính tình cảm chân thành của tôi dành cho anh và gia đình anh. Tôi nhớ, có lần khi nghe tôi nói về giấc mơ của mình mong muốn được sống cùng người mình yêu, và được sống cùng bố mẹ chồng, được tự tay lo cho họ, được nghe họ mắng khi tôi làm phật ý họ, và thích được nghe những lời khen ngợi, tán thưởng của họ khi tôi làm đúng, anh bảo tôi là người có suy nghĩ lập dị. Thời đại này chẳng có ai lại nghĩ như vậy cả, ai cũng muốn được tự do chứ có ai lại muốn mình phụ thuộc vào bố mẹ chồng đâu.

Tôi biết anh đang nói dối, vì chính anh cũng luôn mong muốn được sống cùng bố mẹ mình. Anh là người con có hiếu, anh yêu thương bố mẹ và rất có trách nhiệm với mọi người. Có lẽ vì thế mà tôi đã yêu anh.

Ra Hà Nội, tôi và anh vẫn quyết tâm sống cùng nhau. Chính vì lẽ đó mà mâu thuẫn giữa anh và mẹ ngày càng căng thẳng. Bà gọi điện cho tôi, bà nói nếu tôi thật sự yêu anh thì đừng bắt anh phải từ bỏ gia đình vì tôi. Tôi rất buồn, chỉ nói với bà rằng tôi muốn có anh và cũng muốn có cả gia đình anh nữa, nhưng đáp lại tôi là một câu trả lời lạnh lùng, dứt khoát.

Hôm nay anh đến nhà tôi, nhưng anh không vào, anh đứng đợi tôi ngoài cổng. Vừa thấy tôi, anh đưa tay ôm lấy tôi thật chặt như thể sợ tôi chạy mất. Anh thì thầm điều gì đó bên tai tôi “anh yêu em rất nhiều, và không bao giờ muốn xa em”. Giọng anh như nghẹn lại, chắc anh phải khó khăn lắm không để tôi thấy anh khóc. Anh ngốc thật, dù anh không nói ra thì tôi cũng quá hiểu trong lòng anh đang khổ sở thế nào, tôi đoán chắc anh vừa nói chuyện với mẹ mình.

Anh xin tôi cho anh thời gian anh sẽ thuyết phục được mẹ. Tôi hoàn toàn có thể tin ở anh, tôi biết anh sẽ làm được và nếu phải chờ một năm, hai năm, hay vài ba năm nữa tôi cũng có thể chờ được mà. Anh đã yêu tôi trong say đắm, anh chăm sóc, lo lắng cho tôi rất nhiều. Tôi đã có những giây phút thật sự hạnh phúc khi ở bên anh, đó là một tình yêu đẹp.

Có lẽ tôi sẽ được sống mãi trong tình yêu của anh, và có thể chờ đợi đến ngày anh sẽ khiến mẹ yêu thương tôi, nếu như không có cái ngày định mệnh ấy.

Hôm đó sinh nhật tôi, ngày mùng 5 tháng 8 anh đang đi công tác ở Hải Phòng. Anh gọi điện xin lỗi tôi vì công việc anh không về được. Anh đã chúc tôi những lời chúc tôi thích nghe nhất và còn gửi tới tôi những nụ hôn gió rất ngọt ngào, tôi thật sự hạnh phúc dù anh không ở bên tôi.

Đêm đó tôi không sao ngủ được, có điều gì đó khiến tôi đang lo lắng. Sao lại thế nhỉ? Không có lý do gì, tối nay tôi đã rất vui. Tôi nhận được rất nhiều những lời chúc mừng của bạn bè, những món quà ý nghĩa, quan trọng hơn là lời chúc và những nụ hôn của anh.

Nhưng sao trong lòng tôi khó chịu quá, nó cứ nóng ran lên như đang bị lửa thiêu đốt, tôi thấy bất an. Vớ lấy chiếc điện thoại, tôi bấm nhanh số điện thoại của anh, máy không liên lạc được. Chắc anh đã ngủ rồi, tôi tự an ủi mình. Dù thế tôi vẫn không sao ngủ được, có điều gì đó như đang mách bảo tôi rằng anh chưa ngủ, anh đang về với tôi.

Hơn 1 giờ đêm điện thoại của tôi reo, không phải số của anh. Lẽ ra với tính cách thường ngày, tôi đã có thể vồ lấy nó ngay mà không cần để nó đổ đến hồi chuông thứ ba. Tiếng chuông đổ liên hồi, từng nhịp dồn dập hơn như thôi thúc, như nhắc nhở tôi phải nhấc máy. Tôi run rẩy cầm máy, vừa lo lắng, vừa thấp thỏm một cảm giác ghê lạnh chạy dọc sau gáy khiến tôi rùng mình.

Họ nói anh đi rồi, anh bị tai nạn. Tôi không tin vào tai mình, tôi ngồi phịch xuống như người đã chết. Chỉ vì muốn về chúc mừng sinh nhật tôi, muốn được ôm tôi trong ngày ấy, chỉ vì muốn gặp tôi mà anh đã phải từ bỏ cuộc sống của mình. Tôi đau đớn, kêu gào trong tuyệt vọng, tôi mong có thể nghe được một câu nói từ anh. Tôi sẽ từ bỏ tất cả, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, nhưng không thể nữa rồi, anh đã đi mà không nói với tôi một lời nào. Anh quá vội vàng, anh đã không đợi được tôi.

Đám tang anh, toàn một màu hoa trắng, người thân và bạn bè ai cũng khóc thương anh. Tôi lết cái thân tàn nép mình đứng trong hàng ngàn người đến thắp hương cho anh. Tôi không muốn để mẹ anh phải đau hơn nữa khi bà biết rằng vì tôi mà con bà phải ra đi. Tôi cũng đâu có sung sướng gì, trong lòng tôi giờ chẳng còn chút cảm giác nào nữa. Nó hoàn toàn trống rỗng. Tôi như kẻ mất hồn, thất thểu bước tới di ảnh của anh, giá như lúc đó anh có thể nghe được lời tôi nói, giá như anh có thể hiểu được trong lòng tôi đau đớn thế nào.

Khi anh ở bên tôi, anh sợ nhất là thấy tôi khóc, anh không muốn làm tôi đau lòng. Vậy mà lúc này sao anh không biết tôi đã khóc đến cạn nước mắt, tôi đã tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi. Tôi không thể chấp nhận sự thật này, anh không thể xa tôi được, không thể bỏ lại tôi một mình với biết bao những dự định mà anh đã muốn làm cùng tôi.

Đứng trước di ảnh của anh, tôi đã đau đớn tột cùng.

Một nén nhang tôi còn chưa thắp được cho anh, nhưng mẹ anh đã lao vào tôi như điên, như dại. Bà cào cấu, nguyền rủa tôi, bà kết tội cho tôi trong cái chết của con bà. Tôi ngồi sụp xuống mà không còn đủ sức để có một phản kháng nào, chỉ biết đưa hai bàn tay yếu ớt che lên khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác không còn sự sống của mình. Mặc cho bà túm tóc, lay giật, chửi rủa, có lẽ đối với tôi chẳng còn nỗi đau nào hơn nỗi đau tôi phải mất anh lúc này.

Khắp mặt và tay tôi là những vết cào cấu, cắn xé. Khắp người tôi là những vết máu, bầm tím. Tôi không thấy đau.

Mọi người xót thương tôi, những người bạn của tôi đã không thể cầm lòng khi thấy tôi như vậy, tôi vẫn ngồi đó, vẫn im lặng. Trái tim tôi như đã chết cùng anh, còn nỗi đau nào đau hơn thế nữa. Tôi đã mất anh, mất cả linh hồn của mình.

Sau đám tang của anh, tôi đã rơi vào tình trạng trầm cảm. Tôi sống thu mình và hoàn toàn mất niềm tin. Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi vẫn lặng lẽ, né tránh mọi thứ. Một năm sau cái chết của anh, mọi người vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay những lần thấy tôi cười. Tôi cũng đã cố gắng hơn trong cuộc sống của mình.

Bố mẹ, những người đã quá khổ vì tôi, bạn bè những người đã lo lắng cho tôi, tôi phải sống phải quên đi tất cả những đau đớn đầu đời mà tiếp tục sống cho những gì của ngày mai. Dù trên đường tôi đi, có nhiều chông gai, nhiều sóng gió, dù anh không còn bên tôi để che chở, động viên tôi mỗi lúc tôi gặp khó khăn nữa, nhưng tôi biết tôi phải sống để anh luôn mỉm cười, tự hào về tôi.

Hơn 2 năm sau cái chết của anh, tôi đã cười nhiều hơn, sống lạc quan hơn. Nhưng tôi vẫn không thể sẵn sàng mở lòng để đón nhận một tình yêu mới. Với tôi tình yêu dường như đã hoàn toàn khép lại.

28 tuổi, bạn bè tôi nhiều đứa có vợ có chồng, có gia đình đề huề. Có nhiều người đàn ông cũng muốn chia sẻ với tôi, muốn sống cùng tôi, tôi chỉ cười. Trái tim tôi đã hóa đá rồi.

Khi đêm xuống, tôi thấy lòng mình thật trống trải, cô đơn. Tôi muốn được tựa vào vai ai đó, muốn được ai đó ôm tôi trong vòng tay mình. Nhưng, anh đang đứng ở đó, ánh mắt âu yếm đang nhìn tôi anh đưa tay siết chặt lấy tôi. Thật ấm áp, hạnh phúc biết bao. Tôi không thể quên được anh, không thể quên tình yêu ngọt ngào khi anh ở bên tôi.

Tôi muốn thoát ra khỏi cái ảo tưởng về anh, rằng anh vẫn luôn ở bên tôi, vẫn yêu tôi. Anh không chết, anh chỉ đi công tác thôi, ngày mai khi tôi thức dậy anh sẽ ngồi cạnh giường nơi tôi nằm, nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi tiếp những bước đi của cuộc đời.

Tôi phải làm gì đây, tôi không thể đón nhận một tình yêu nào, vì hình ảnh yêu thương của anh vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi.

Lam Linh

Bài viết liên quan