Lá thư mùa hạ

Lá thư mùa hạEm viết cho anh lá thư cuối cùng, khi mùa hạ chơm chớm mắt nhìn, mùa hạ kề tai em khe khẽ hát trầm ca… "Dưới hàng cây anh ngước nhìn về phía em, nhớ da diết năm tháng vụng dại sắp qua, mai thời gian sẽ xoá nhạt mờ dấu chân…"

Độ này hoa khế ra hoa, những nụ bông tím ngát, mê muội, dịu dàng, hoa khế bên cửa sổ nhà em, anh biết không? Những chùm hoa đậu lẻ trên thân nâu, lặng lẽ rắc đầy trên tóc… Đã bao lần em đứng dưới những trận mưa hoa ngọt ngào mà buồn tủi đó, tự nhắc mình xin hãy quên anh. Nhưng mùa hạ đến chỉ làm em thêm nhớ, thêm buồn… Những ngón gầy xanh xao của em, những ngón gầy bao mùa thơm mùi me đất, những bông me đất cớm nắng dịu dàng của em, những nụ vàng nhỏ bé trong lòng mùa hạ, chỉ làm em thêm nhớ anh, chỉ làm em thêm sầu lòng… Tigon qua khung cửa, những ngọn non xanh quấn quýt lên trời. Một lần, em mang hoa về căn phòng đầy bóng tối, tay run run trên những nụ bông héo mềm, giá cứ để chúng tự nhiên trong nắng mưa mùa hạ. Em khờ mà anh lại quá xa…

Em từng nhìn thấy một cái cây bám rễ trên mái ngói ngả màu. Từ đó, ngày nào cũng vậy, em vòng qua lối đi mà nắng chỉ làm thêm ẩm ướt, ngắm nhìn nó khi nắng vừa chợt tắt, em nghĩ về anh… Buổi sáng chim chích bông lách chách chuyền cành, em thức dậy ngắm nhìn thành phố, mơ màng về mùa màng xa xanh, về đám cỏ dày mại mềm dưới chân, em viết cho anh lá thư cuối cùng… Về đêm, em mơ thấy phố ngoài kia đang rêu, lá thư nằm yên trên tóc, mùa hạ không biết tội cho em, mùa hạ vừa đến, hãy còn hay đã đi về nơi nào? Lá thư mùa hạ em viết cho anh…

Mộc Anh.

Bài viết liên quan