“Anh thích em không?” “Có”..” Vì sao?” “ Thì thích vậy” “ Nhiều không?” “ …rất thích”
Anh còn nhớ chứ, anh từng nói mình là kẻ thất bại, mất tất cả, mất đi cái ý nghĩa cuộc đời kể từ khi anh chia tay người con gái ấy. Anh đã sống, trong cái đớn đau cùng cột, cái hụt hẫng xoáy mòn nơi con tim anh, vẫn còn nguyên hình ảnh cô ấy…Anh hỏi em rằng: mình có khờ khạo không? Khi anh đã yêu và tin người ta như thế, đã vì họ mà làm tất cả..Sao anh không hỏi.. cũng như em đang làm với anh bấy giờ đó thôi..Nếu vậy, anh cũng có biết để thương em, để quay lại nhìn em , trao cho em chút ân tình cho dù là rất nhỏ , có biết em đang hy sinh vì anh mà cảm thấy yêu em và cần em hơn bao giờ hết?
Thôi anh ạ, tất cả đã chấm dứt, đã dừng lại, nếu như anh có thể quên đi khi không còn tình cảm, tình yêu với họ, anh hãy nghĩ cho mình, cho bản thân anh cũng là để tránh đường, là buông tay cho người ta đi tìm hạnh phúc mới. Chẳng lẽ anh khi chấp nhận ra đi, là anh để lại trong căn nhà ấy, không chỉ tình yêu hay hạnh phúc từng có, mà anh bỏ lại nơi đó cả niềm tin, cả hy vọng, cả bóng hình anh mạnh mẽ mà em từng ngưỡng mộ hay sao? Khi anh đến bên em, anh kể về mối tình đầu, em hiểu, nhưng sao em phải im lặng, phải nghe anh bày tỏ tình yêu với người khác? Sao em phải tin, phải cố tình hiểu tình yêu chỉ là duy nhất, một lần và cho chỉ một người thôi?
Cho dù em nóng vội, đến với anh khi mà em cũng đang cố quên đi hình bóng một ai khác, thì đâu chỉ một lần..anh nhắc lại rằng :anh đã yêu và dành cả cho người ấy. Chẳng lẽ em là kẻ ngốc nghếch, em dại khờ đặt trái tim mình lầm chỗ, chẳng lẽ anh lại yếu hèn, nhỏ bé không đáng để em nhớ, em mong? Chẳng lẽ cứ khi xa nhau, khi anh hỏi, anh nói với em , cho em mà em phải nghĩ anh đang dành cho người ấy?
Anh yêu ơi, khi anh nói anh luôn chung thủy, anh luôn chân thành, luôn trân trọng tình cảm, tình yêu với ai trong quá khứ, mặc dù em tôn trọng là thế, nhưng đối với em, cái cảm xúc mãnh liệt đó của anh lại làm em mất đi sự khát khao, mong mỏi đợi chờ được có anh bên cạnh. Tình yêu của người phụ nữ giống như em, thật nhẹ nhàng, thật âu yếm, tuy lặng lẽ vô hình nhưng lại rất thiết tha và đầy sâu lắng đó anh
Em chẳng vì anh mà đợi chờ, mà đặt cho mình bao hy vọng, nhưng em không đến bên anh để có được từ anh hạnh phúc, em chỉ đến với anh, như cùng một nỗi đau cần khỏa lấp, cần sự an ủi thật lòng, cần sự cảm thông, chia sẻ giữa hai trái tim. Anh cũng có đớn đau, em cũng có những điều lầm lạc..nhưng bởi vì em là phụ nữ, em yếu mềm, em cần anh hơn tất cả, không bao giờ gục ngã, để cho em được dựa vào anh, lấy sức mạnh nơi anh để bắt đầu đi tiếp, con đường dở dang..
Cho dù, em và anh vẫn còn đang gặp gỡ, vẫn cùng nhau chuyện trò suốt đêm không mỏi mệt. Cho dù em và anh vẫn còn đang dang dở, trao nhau những lời nói thầm thì, những cử chỉ yêu thương dịu ngọt..thì em vẩn là em và anh cũng vậy, chỉ là anh vậy thôi. Đến khi nào anh quên đi quá khứ, đến khi nào anh quay về anh của thực tại, anh biết trái tim mình được yêu thêm lần nữa. Thì khi đó, nếu anh còn nhớ đến em và em còn chưa thuộc về một ai khác. Anh hãy gọi em, lay em tỉnh dậy nhé và nhắc em rắng thực lòng ta đã rất yêu nhau….
Nhím còi.