Sống ở phương Tây nhiều năm và trải qua nhiều mùa đông khác nhau, nhưng mùa đông nào tuyết rơi chậm là lòng tôi lại thấy nao nao và thiếu vắng đi một cái gì đó.
Những tưởng đã quen với các cơn gió lạnh, với những ngày nhiệt độ xuống tới - 15 hay tuyết phủ trắng con đường, nhưng không hiểu sao mỗi lần tuyết rơi, tôi lại thấy rạo rực, như là được khoác lên mình một chiếc áo trắng tinh.
Bạn bè ở Việt Nam và nhiều người không sống ở xứ lạnh thường nhắn tin sang cho tôi và hỏi: "Tuyết như thế nào nhỉ?", những lúc như vậy tôi thường cười: "Tuyết nó cũng như bùn thôi, có điều trắng hơn, sạch sẽ hơn". Có lẽ trên đời này chẳng có ai ví tuyết như tôi, nhưng hãy thử hỏi những ai đang sống ở xứ lạnh xem, họ sẽ gật đầu và tủm tỉm cười nói là tôi đúng cho mà xem.
Tôi đến xứ lạnh cũng vào những ngày mùa đông. Hồi còn nhỏ, tôi rất ghét cái không khí lạnh lẽo, ghét cái rét như muốn cứa vào da thịt, ghét phải mặc những chiếc áo dày cộm, ghét những trận cảm cúm triền miên, ghét cái mùa làm da khô, môi nứt nẻ, ghét những ngày "chưa kịp cười đã tối". Tôi ghét tất cả những gì liên quan đến mùa đông... Thế rồi cũng đã 8 mùa đông tôi sống ở xứ lạnh, 8 năm tôi bước những bước chân đơn côi khi thấp, khi cao, lúc ấm, lúc lạnh. Có những chiều một mình bên song cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, tuyết phủ trắng cả con đường. Những nhành cây, tán lá khẽ run lên mỗi khi gió trở mình lùa qua song cửa. Những chiếc lá cuối cùng của mùa thu còn sót lại cuối cùng cũng rụng xuống, gió không đủ mạnh để cuốn lá đi và lá lại nằm yên nơi đấy, chờ đợi đợt tuyết đầu mùa phủ lên nó một lớp da trắng buốt, nõn nà...
|
Tôi vẫn nhớ như in lá thư đầu tiên tôi gửi về cho lớp những ngày đầu "chu du" thăm bà con bên Czech, tôi than thở với bạn bè: "Tớ quàng 3 cái khăn rồi mà vẫn thấy buốt cổ, ngồi trong phòng vặn lò sưởi đến tận số 3 rồi mà vẫn thấy... run run". Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bắt đầu thích lang thang trên đường mỗi khi tuyết bay, phải chăng đó là niềm mơ ước lãng du của một người lần đầu tiên được hòa mình trong tuyết? Chiều chiều, tôi lân lê đến những vườn chơi trẻ em để cùng bọn trẻ nặn những ngôi nhà bằng tuyết. Bàn tay tôi sau đó đỏ ửng lên vì lạnh, môi tôi lập cập run lên khi trở về nhà... vậy mà tôi lại thấy lòng khoan khoái đến lạ kì.
Thằng bạn thân sống ra vẻ thực tế hơn, nhắn tin sang dặn: " Trời lạnh thì đừng có ra đường mà tìm lại kỉ niệm, kẻo kỉ niệm không thấy mà chỉ thấy mấy trận cảm cúm thì lại khổ". Mấy đứa con gái ướt át hơn thì dặn đi dặn lại: "Yến Anh ơi, gửi tuyết về cho chúng tớ đi!". Lúc đó tôi khẽ mỉm cười, giá như có thể đóng gói tuyết lại được như từng đóng những chiếc lá mùa thu thì có lẽ tôi đã gửi về cho bạn bè... mấy thùng.
|
Hồi còn đi học, tôi và mấy đứa bạn Đức cứ chờ đến giờ ra chơi là ùa ra khỏi lớp, nặn tuyết và ném nhau... rồi cười khoan khoái khi nhìn những bông tuyết vỡ tan. Khi vào lớp, tay đứa nào đứa nấy đỏ ửng lên vì lạnh. Thầy giáo vừa thương, vừa mắng yêu vì lũ học trò run tay đến mức không cầm nổi bút để chép bài...
Các bạn đồng nghiệp thường bảo tôi "dở hơi" khi yêu mùa đông, cái mùa mà họ lười chui ra khỏi chăn nhất, lười lái xe đến công ty nhất vì hôm nào tuyết rơi là hôm đó tắc nghẽn giao thông. Nhưng tôi thì lại thấy yêu nó, yêu những ngày chủ nhật đẹp trời cùng các em nặn những ông già tuyết hay chỉ đơn giản được thả hồn mình vào cái không khí lạnh, dạo bước bên những con suối rồi đắm chìm mình trong những giọt mưa đông.
Nếu ai sống ở xứ lạnh nhiều năm, có lẽ không ít người sẽ than vãn khi tuyết rơi, đơn giản vì chẳng ai muốn lái xe ra khỏi nhà cả, vì đường xá rất trơn. Mỗi khi tuyết tràn về, trên truyền hình lại đăng tải các vụ tại nạn do chủ quan của nhiều "tay lái nhà nghề" và hầu như ngày nào trên radio, phát thanh viên cũng nhắc mọi người hãy lái xe cẩn thận vì ở nơi này, nơi kia vừa xảy ra một vụ tai nạn.
|
Tôi thích nhất là những ngày chủ nhật đẹp trời vào mùa đông, tuyết rơi phủ trắng những con đường, hôm nào may mắn thì mặt trời nhú ra một chút và tất cả cùng xuống đường đi dạo. Trẻ con được cha mẹ trang bị cho những chiếc áo dày cộm, thêm mũ, thêm găng thế rồi tha hồ nặn tuyết. Những người lớn tuổi thì thong thả hít thở bầu không khí trong lành, dù lạnh đến thế nào, ai cũng muốn đi ra ngoài. Thi thoảng tôi vẫn bắt gặp những người châu Á sang du lịch, họ thay nhau chụp hình để làm kỉ niệm, sau này về khoe với người thân và bạn bè là họ từng được chạm đến tuyết trong đời.
|
Tôi thường ghen tị với những người lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, có lẽ họ cũng có cái cảm giác như tôi của 8 năm về trước, hạnh phúc và tự hào: "Thế là mình cũng được nhìn thấy tuyết trong đời, thỏa mãn ước mơ cháy bỏng nhiều năm qua!". Tôi thích ngắm những quán cafe với đủ mọi lớp người, ngoài trời lạnh căm căm, ngồi trong quán tận hưởng cái vị ấm áp của ly cafe nóng thì còn gì tuyệt vời. Tôi thích ngắm những ngôi nhà mái ngói đỏ nhưng bỗng hóa thành trắng, tuyết phủ dày mịn màng tạo nên một bức tranh thật đẹp, thật lung linh. Bên những con kênh, dòng nước đóng băng, hai hàng cây trơ trụi lá, chỉ còn những bông tuyết nhỏ li ti treo mình lơ lửng giữa khoảng không và khi gió mạnh, tuyết cũng theo chiều mà bay đi...
Yến Anh.