'Chẳng quen sao lại có thể nhớ, chưa một lần gặp gỡ sao lại có thể thương'.
Hôm nay, cũng là một ngày như mọi ngày nhưng trong lòng tôi cảm thấy có điều gì đó khiến tôi nôn nao, rạo rực. Cái cảm giác như lần đầu mên mến, thích thích một ai đó. Hôm nay tôi không đi làm, không có lý do để nói chuyện với anh, tôi nhớ anh...
Anh là đối tác của công ty tôi. Trong một lần hai công ty hợp tác, tôi được biết anh. Ban đầu tôi chỉ xem anh như những đối tác bình thường khác. Sau một vài lần làm việc cùng anh (chỉ qua Internet và phone thôi), anh bắt đầu nói chuyện với tôi về cuộc sống. Chúng tôi tâm sự với nhau như hai người bạn, cả hai không còn là con người của công việc nữa.
Những câu chuyện ban đầu chỉ xoay quanh việc tìm hiểu những sở thích, thói quen của nhau. Tôi bảo rằng tôi thích vùng biển quê anh, anh lại thích cái lành lạnh của không khí quê tôi. Cứ thế chúng tôi nói chuyện với nhau những khi rảnh rỗi.
Rồi một hôm anh xin tôi một tấm hình, tôi chụp hình không ăn ảnh chút nào nên chẳng có tấm nào đẹp để gửi cho anh cả, tôi từ chối. Thế là tôi và anh trao đổi webcam để biết mặt nhau (vì chúng tôi cách nhau một khoảng địa lý rất xa).
Màn hình mở lên, tôi nhìn thấy anh. Khuôn mặt anh hơi lạnh, đầy vẻ cứng rắn, đôi mắt sâu lắng, anh nhoẻn miệng cười một cách gượng gạo, có lẽ anh ngại. Nhìn anh không phong lưu, hào hoa nhưng lại có nét từng trải và cứng rắn của một người đàn ông. Và kể từ đó hình ảnh của anh cứ quanh quẩn trong đầu tôi...
Hôm qua anh lại nhắn tin cho tôi để nói chuyện, mặc dù câu chuyện chúng tôi nói với nhau chẳng có chủ đề gì hấp dẫn, chỉ là hỏi thăm sức khỏe và công việc nhưng đối với tôi nó thật có ý nghĩa. Không biết anh ấy có cảm nhận được điều đó không?
Dù chưa hiểu anh nhiều, chưa biết anh là người như thế nào nhưng nếu cho tôi có cơ hội lựa chọn tôi rất muốn được gặp anh, được bên anh, được cùng anh nắm tay nhau đi trên bãi biển đầy cát trắng, được anh siết chặt bàn tay trong cái lành lạnh của đất trời quê hương.
Tôi sẽ kể anh nghe về cái cảm giác lần đầu tiên ấy...
Xuân Hồng.