Con là kết quả của tình yêu giữa bố và mẹ - một tình yêu vượt qua mọi rào cản của tuổi tác và địa vị. Hoàn cảnh không cho bố và mẹ đến được với nhau.
Con yêu của mẹ!
Chắc chẳng bao giờ con nhớ được mình đã kịp được đặt chân vào cuộc sống như thế nào và có ý nghĩa lớn lao và thiêng liêng biết bao đối với mẹ. Còn mẹ thì nhớ rõ từng khoảnh khắc…
… Đến tháng, mẹ không thấy biểu hiện của chu kỳ. Linh tính mách bảo, mẹ quyết định tìm đến bác sỹ.
10g sáng ngày 10/12, mẹ nhận được kết quả xét nghiệm. Sững sờ, lo lắng chen lẫn niềm vui và hạnh phúc, bao nhiêu cảm xúc đan xen trong lòng mẹ. Thế là mẹ đã mang trong mình một mầm sống mới.
Con là kết quả của tình yêu giữa bố và mẹ - một tình yêu vượt qua mọi rào cản của tuổi tác và địa vị. Hoàn cảnh không cho bố và mẹ đến được với nhau. Vì lẽ đó mà mẹ từng có suy nghĩ phải bỏ đi đứa con bé nhỏ của mẹ. Nhưng rồi khát vọng được làm mẹ, đạo đức, lương tâm của một con người đã không cho mẹ làm điều đó. Những ngày sau đó, mẹ sống trong nỗi lo âu và phấp phỏng: Bố sẽ đón nhận tin này ra sao? Làm thế nào để có con một cách đường hoàng, công khai như bao người khác?...
Im lặng. Suy nghĩ. Lo lắng… Đó là cảm giác của bố khi nghe mẹ báo tin. Mẹ hiểu rằng, bố cũng đang nghĩ những điều mà chính mẹ chỉ mấy ngày trước vẫn còn trăn trở. Mẹ hiểu nhưng không khỏi đau xé lòng. Và rồi, bố đã không bao giờ hỏi về điều này nữa.
Đau đớn đến tận cùng nhưng nghĩ đến con nên mẹ đã cố gắng để sống. Mẹ đã nghĩ mẹ không cần ai cả, chỉ cần có con của mẹ thôi là mẹ hạnh phúc lắm rồi. Nhưng ông Trời hình như vẫn muốn trừng phạt mẹ, trừng phạt một người đã bất chấp mọi luân lý để yêu và có con với một người đàn ông đã có gia đình.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc đổ liên hồi. Bố gọi con ạ. Mẹ mừng quýnh vì nghĩ bố sẽ nói chuyện gì đó về con. Mẹ quên mất là con còn nhỏ quá, làm sao có thể chịu được những bước chạy của mẹ. Bậc cuối của cái cầu thang trơn trượt ở nhà mẹ đã ngăn không cho mẹ được nghe điện thoại của bố, vĩnh viễn không cho mẹ gặp con. Mẹ đã ngã con yêu ạ. Chân tay đau ê ẩm nhưng mẹ không quan tâm. Mẹ đặt tay vào bụng xem con có làm sao không? Mẹ xin lỗi đã làm con đau. “Cố gắng lên con yêu nhé” - mẹ đã thì thầm với con như thế đấy.
15 phút sau, mẹ thấy nhói ở phía dưới bụng. Mẹ nghĩ con đang quẫy đạp để bảo mẹ rằng con vẫn khỏe. Mẹ thật ngốc. Lần đầu mang thai, mẹ chẳng biết gì nhiều. Con mới được hơn 10 ngày tuổi trong bụng mẹ, bé thế làm sao mà đã đủ sức để mà quẫy đạp gì. Những cơn đau bụng ngày càng dồn dập. Cả đêm mẹ đau đớn, dằn vặt. Phần vì lo lắng cho con, phần vì không thể nói với ông bà ngoại đưa mẹ đi khám. Mẹ đang giấu là mẹ có con mà. Gần sáng mẹ bị chảy máu. Gọi taxi, nói với ông bà là mẹ phải đi làm sớm nhưng mẹ đã đến bệnh viện. Cô Hoa bác sỹ - người quen của mẹ vừa trực ca đêm chưa kịp về nhà đã đưa ngay mẹ vào phòng khám. Mẹ được các hộ lí đặt nằm lên băng ca, trên người chỉ phủ tấm vải. Mẹ năn nỉ các cô hộ lý giúp mẹ giữ con lại.
Lúc này mọi thứ xung quanh mẹ đều mờ ảo. Phòng lạnh ngắt. Ở đây các bác sĩ chích ven truyền nước biển. Ven của mẹ nhỏ và mờ nên rất khó lấy, đau điếng, nhức buốt. Rồi bắt đầu chạy điện tim, gắn máy đo huyết áp. Máu chảy ngày càng nhiều, đỏ hết tấm vải phủ phía dưới người mẹ. Cô Hoa và mấy cô hộ lý gúp mẹ tiêm thuốc, cầm máu. Mẹ hỏi tình hình sức khỏe của con, các cô ấy nhìn mẹ không nói mà chỉ lắc đầu. Mẹ hiểu rằng, con đã vĩnh viễn rời xa mẹ. Mẹ chỉ nhớ là mẹ đã khóc rất to, gào thét gọi con rồi không biết gì nữa. Tỉnh dậy, mẹ đã thấy mình đang nằm trong phòng hậu phẫu.
Chào cô Hoa và các cô hộ lý, mẹ lại bước lên một chiếc taxi và đi đến cơ quan. Bố con đi họp. Một mình mẹ ngồi lặng lẽ. Mẹ lại tiếp tục phải sống như trước đây. Không được để cho ai thấy mẹ có điều gì bất ổn. Mẹ cũng không thể ăn kiêng hay nghỉ ngơi vì muốn che đậy mọi việc. Những lúc đó, mẹ lại thấy cuộc đời sao quá khắc nghiệt với mẹ.
Lại im lặng, suy nghĩ. Bố lẳng lặng nhờ người tìm mua cho mẹ một hộp thuốc bổ máu. Đó là điều duy nhất bố dành để động viên tinh thần cho mẹ. Rồi từ hôm đó, không bao giờ mẹ được nghe bố hỏi về con nữa. Không biết bao nhiêu lần mẹ băn khoăn tự hỏi bố đang nghĩ gì. Không có câu trả lời, mẹ lại dằn vặt bố, thấy tủi thân cho chính mình. Nhưng con đừng trách bố nhé. Mẹ biết, bố có nhiều điều khó nghĩ mà cũng khó xử mà.
...
Hôm nay là ngày tròn một năm con rời bỏ mẹ. Bố đã có thêm cho mẹ một sự động viên bằng một bức thư viết cho con. À không, không phải viết cho con, mà viết cho một đứa con nào đó mà mẹ có thể sinh cho bố. Tiếc là con không bao giờ được đọc nó. Bố vẫn tiếp tục cần mẫn cống hiến cho sự nghiệp. Mẹ vẫn phải tiếp tục sống với cuộc sống đã không còn con nữa. Một năm rồi với bao niềm vui xen lẫn cả nỗi buồn. Không biết bố có còn nhớ về con nữa không nhưng mẹ thì không bao giờ có thể quên con - mầm sống đầu tiên đã tượng hình trong mẹ. Nếu còn được sống, giờ này chắc mẹ đã được nghe con gọi một tiếng “Mẹ”, được ôm con vào lòng mà quên đi bao nỗi nhọc nhằn, được thêm bản lĩnh để sống một cuộc sống cho dù chỉ có hai mẹ con mình.
Con hãy yên nghỉ con nhé. Mẹ sẽ luôn dõi theo con cho dù con ở phương trời nào. Mẹ yêu con lắm, mầm sống bé nhỏ, đáng thương của mẹ. Tạm biệt con!
10/12/2008
Hà An.