Yêu quê hương thứ hai

Yêu quê hương thứ haiTôi 25 tuổi, và có 24 cái Tết bên bố mẹ, cũng là chừng đó bữa cơm tất niên cùng mọi người trong gia đình...

Khi còn nhỏ, bữa cơm cuối cùng của năm là lúc được ăn nhiều món ngon nhất, được cùng quây quần để chờ đợi một năm mới đang tới gần. Lớn lên rồi đi học xa nhà, bữa cơm tất niên lại càng đầm ấm hơn khi cả gia đình cùng sum họp bên mâm cơm và kể cho nhau nghe những câu chuyện của năm cũ... Đó là lúc cảm giác ấm áp của gia đình, bên những người trở nên thật bình dị và gần gũi.

Và rồi... tôi có bữa cơm tất niên đầu tiên của người con dâu mới...

Trời mưa lất phất vào buổi chiều tối, không khí Tết bắt đầu chớm đến... Từ những đợt gió se lạnh, những màu xám của đất trời, tiếng rộn rã của những đứa trẻ háo hức chờ Tết và mùi khói bếp bốc lên từ những nhà hàng xóm đang chuẩn bị cho bữa cơm cuối cùng tiễn năm cũ.

Bố chồng tôi tất bật chuẩn bị cơm cúng cho ông nội, trong khi tôi và cô em chồng dọn dẹp nhà cửa. Mọi người dường như biết tôi sẽ buồn khi xa nhà lần đầu nên ai cũng phụ tôi làm việc và trò chuyện. Hai chị em cùng quét khoảng sân trước nhà, cùng lau dọn lại tủ bàn, và giúp bố sắp mâm cỗ cúng. Hà, em gái chồng tôi, luôn miệng kể những câu chuyện vui và động viên tôi thật nhiều để tôi quên đi cảm giác nhớ nhà.

Mẹ chồng tôi vốn là người khéo léo và tâm lý. Mẹ để tôi và Hà có nhiều thời gian trò chuyện, những công việc nặng nhọc mẹ và bố đều làm cả. Có lẽ mẹ sợ tôi sống ở thành phố nên không quen với công việc mới ở nhà chồng, lại thêm việc mặt tôi buồn thiu kể từ khi về chuẩn bị Tết. Mọi người đều cố gắng để tôi có cảm giác mình đang sống ở nhà và không cảm thấy tủi thân khi đón cái Tết đầu tiên ở nhà chồng, cách nơi bố mẹ tôi sống hơn hai trăm cây số.

Bữa cơm diễn ra rất đầm ấm và vui vẻ. Tôi gượng gạo cười, nhưng cảm giác nhớ nhà cứ trực trào khiến tôi chút chút lại nhìn xuống điện thoại. Tôi mong nghe thấy giọng của mẹ, thấy tiếng anh trai và em trai tôi cười nói, mong nghe tiếng bố hỏi con gái bố có buồn không. Nhưng tôi sợ gọi về nhà, tôi sợ nghe thấy mẹ khóc, sợ nghe mẹ nói nhớ tôi, sợ nghe mẹ hỏi con có nhớ nhà không. Nước mặt trực trào ra khi bố chồng tôi nói: "Có sao đâu mà, ở Thái Bình cũng như ở Lạng Sơn thôi phải không con dâu?". Tôi ăn vội bát cơm và xin phép rồi đi xuống bếp. Tôi không muốn bố mẹ chồng trông thấy tôi khóc, càng không muốn chồng tôi biết tôi đang buồn. Bởi mọi người đã rất cố gắng vì tôi. Mọi người đều muốn tôi có cảm giác gần gũi và thân thuộc nên đã làm mọi thứ cho tôi. Tôi sẽ phụ công mọi người mất nếu khóc òa lên vì nhớ nhà. Mọi người cũng là gia đình của tôi, gia đình mới và đầy yêu thương của tôi trong chặng đường tiếp theo của cuộc đời.

Tôi ngồi khóc như một đứa trẻ bên bếp lửa. Mùi than ngai ngái sộc lên mũi cay xè, lẫn với mùi rễ ngô khô đang cháy. Siêu nước đun sôi đã gần cạn nhưng tôi vẫn muốn nấn ná ngồi lại một mình. Nước mắt cứ chảy dài trên má, trong đầu tôi là những hình ảnh về gia đình, về những cái Tết tôi đã trải qua bên bố mẹ và anh em.

"Sao lại ngồi đấy?"

Tiếng bà nội gọi khiến tôi giật mình nhìn ra. Bà nội chồng tôi năm nay đã 85 tuổi, tai bà không còn nghe tốt nữa nên thỉnh thoảng bà chỉ nhìn miệng người đối diện và đoán xem họ nói gì. Tôi mỉm cười và lắc đầu, tay quệt vội những giọt nước mắt lem nhem trên mặt. Bà đứng từ trên nhà và nhìn tôi. Mắt bà đã kém nhiều nên phải dùng kính lão, tôi biết từ xa bà đã nhận ra cô cháu dâu mới đang khóc nhè nơi góc bếp. Bà lật đật đi xuống từng bậc thang để xuống bếp vì chân bà đang bị đau khi tiết trời thay đổi. Tôi chạy tới dìu bà xuống.

Bà đặt ghế ngồi bên cạnh tôi, hơi đôi bàn tay nhăn nheo bên cạnh tay tôi trước bếp lửa. Vì tai bà không còn nghe được nữa nên tôi chẳng thể trò chuyện gì cùng bà, muốn nói chuyện cùng bà mọi người thường hét lớn. Tôi thì không thể, tôi chỉ mấp máy môi khi trả lời bà, tôi biết chỉ cần nhìn khẩu hình bà sẽ đoán ra ngay tôi muốn nói gì. Nói chuyện với bà, tôi luôn là người lắng nghe rồi tủm tỉm cười mỗi khi bà kể những câu chuyện tiếu lâm hay chuyện bà hồi trẻ. Tôi biết bà luôn muốn kể thật nhiều chuyện cho tôi nghe, để tôi biết nhiều hơn về gia đình và về họ tộc, nên chẳng khi nào tôi chủ động kết thúc câu chuyện của bà. Tôi có thể say sưa nghe bà kể chuyện khi hai bà cháu cùng tách lạc, hay bổ cau, thậm chí khi bà cho bò ăn tôi cũng lon ton chạy theo bà nghe tiếp câu chuyện.

Yêu quê hương thứ hai_0

Nhưng hôm nay bà im lặng, tôi cũng im lặng. Bà không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi sưởi bên tôi. Tôi vẫn không ngăn được nước mắt chảy ra, chỉ lén lấy tay quệt để bà không thấy. Bỗng nhiên một bàn tay nhăn nheo đặt lên mặt tôi, cái khăn nhung của bà bỗng chốc thành chiếc khăn tay để bà lau cho cô cháu dâu mới những giọt nước mắt trẻ con vì nhớ nhà. Tôi gục lên chân bà và khóc nức nở như một đứa trẻ, khóc cho thỏa nỗi nhớ nhà, khóc cho thỏa lòng, khóc để thấy nhẹ nhàng hơn trong năm mới. Bà vỗ nhẹ vào vai tôi: "Cái bếp này kinh lắm, ngày xưa bà bị bỏng mấy lần. Có lần bị bỏng sưng phồng lên bằng cái bát to...".

Bà lại bắt đầu kể chuyện. Bà rất hài hước, từ cách kể tới câu chuyện của bà. Hai bà cháu bỗng cười khanh khách trong bếp. Tiếng cười giòn tan nhất của tôi từ khi về nhà chồng...

"Lên đây, lên nhà ngồi. Lạnh cho nó chết cóng ra...".

Tôi quệt nước mắt và bật cười lẽo đẽo theo sau bà. Tôi thấy mình thanh thản và bình yên quá. Cảm giác được ở bên gia đình mới, cảm giác được yêu thương thật nhiều. Tôi đùa nghịch bên bà như đứa cháu nhỏ chơi đùa bên bà nội. Tôi đem khăn lụa của bà buộc lên đầu sao cho giống khăn mỏ quả, rồi hai bà cháu cười nghiêng ngả cùng nhau. Những tiếng cười thật ngọt ngào và đầy thương yêu.

Tôi muốn gọi về nhà cho mẹ quá. Tôi sẽ nói với mẹ...

Mẹ ơi con nhớ mẹ, nhưng con không buồn đâu. Con thật may mắn vì đã có một gia đình thứ hai tuyệt vời. Con yêu mẹ, yêu bố, yêu gia đình mình và gia đình thứ hai với những con người thật đáng yêu và trân trọng bên con. Mẹ đừng lo mẹ nhé.

Đêm giao thừa, hai vợ chồng tôi và Hà đi ra ngôi miếu của làng để xin lộc đầu năm. Tôi sẽ cầu chúc cho hai gia đình của tôi một năm mới đầy hạnh phúc và tình yêu. Cầu cho bà nội thật nhiều sức khỏe, để bên tôi mãi là một bờ vai ấm áp và ngọt ngào.

Con yêu mọi người thật nhiều, gia đình của con!

H.Trang.

Bài viết liên quan