Phúc vừa đi công tác xa về Hà Nội được mấy ngày thì thấy Bình, người bạn thân nhất của anh, gọi điện thông báo: “Mai mất rồi, mày ạ. Ngày kia đi viếng…”. Cái tin sét đánh bóp nát trái tim Phúc...
Anh bàng hoàng, run rẩy, người lạnh ngắt. Mọi cảm giác như tê liệt, chỉ có hai dòng nước mắt cứ chảy dài từ trong đôi mắt của người đàn ông tưởng đã khô cạn. Chẳng có nỗi đau nào hơn nỗi đau của sự ân hận muộn màng, không bao giờ còn cơ hội sửa chữa.
Ngày đó, cách đây gần 20 năm khi Phúc còn là chàng sinh viên Bách Khoa và Mai là sinh viên trường Tổng hợp. Lúc ấy, với vẻ ngoài chững chạc, lịch lãm, với chiều cao lý tưởng, đôi mắt thông minh và tính cách dí dỏm, Phúc được các cô gái quý mến, có cô thầm yêu trộm nhớ để ghen tuông vu vơ, có cô chủ động tấn công anh rất quyết liệt. Nhưng lúc ấy trái tim anh đã dành chỗ cho một người con gái nhu mì, giản dị, có mái tóc dày được tết thành hai cái bím dài quá gấu áo, có nụ cười khoe hàm răng trắng đều tăm tắp như ngọc như ngà, cái cô có cái tên của một loài hoa yếu đuối mong manh.
Lúc ấy tình yêu của anh là tình đơn phương. Mai chỉ biết chúi mũi vào sách vở và ngồi lì trên thư viện chứ chẳng hề để mắt tới anh. Phúc đã phải dày công mới tiếp cận được với Mai, anh đã viết bao nhiêu bức thư tình tha thiết. Thế rồi, “nước chảy đá mòn”, gần một năm sau thì Mai chấp nhận tình yêu của anh.
Tình yêu của hai người đẹp như thơ. Họ gắn bó, quấn quít như đôi sam làm nhiều người ganh tị.
Ra trường, Phúc được tuyển vào làm một công ty của Đức và được sang Đức đào tạo một năm ở công ty mẹ. Mặc dù xa nhau là rất buồn, nhưng đó là cơ hội, là may mắn, nên Mai vui vẻ tiễn người yêu với lời dặn dò: Đừng quên em, anh nhé!
Mai ở nhà đếm từng ngày trong nỗi nhớ da diết, cô chỉ biết lao vào làm việc để thời gian trôi nhanh hơn. Thế rồi thời gian một năm cũng sắp tới, Mai hồi hộp chờ ngày đón anh về, bao niềm thương nỗi nhớ cứ cồn cào, xoắn xuýt. Thời hạn một năm đã qua đi vài tháng, Mai bỗng nhận được lá thư Phúc nhờ người quen mang về. Chỉ vài dòng đơn giản, anh viết: “Anh đã ký hợp đồng làm việc 5 năm nữa với công ty mẹ bên này. Em đừng chờ anh nữa, hãy tìm cho mình một người đàn ông yêu thương em. Chúc em hạnh phúc. Anh”.
Mai choáng váng. Vừa giận, vừa tự ái, cô thôi không gửi thư cho anh từ đó. Thực ra, sau khi sang Đức hơn nửa năm Phúc quen cô gái con ông giám đốc điều hành của công ty. Cô gái người Đức ấy yêu anh và giúp anh vượt qua những ngày tháng học hành vất vả nơi xa xứ. Và rồi với quan niệm yêu đương tự do, với cảnh cô đơn xa nhà, anh và cô gái Đức đó đã sống với nhau suốt những ngày sau đó. Gần đến ngày anh về thì cô gái Đức thông báo cô có mang và muốn được lấy anh.
Tình yêu của hai người đẹp như thơ, họ gắn bó và quấn quít như đôi sam làm nhiều người ganh tị...
Lúc đó anh có quyền từ chối và về nước, nhưng anh đã ở lại và cưới cô. Không phải vì anh là người có trách nhiệm, mà vì điều kiện cô gái ấy đưa ra hấp dẫn anh hơn.
Anh cưới cô anh sẽ được nhập quốc tịch Đức, được làm việc chính thức tại công ty ở vị trí trưởng phòng kỹ thuật và không bị ràng buộc bơi bất kỳ điều kiện nào.
Hàng năm anh cũng về nước thăm gia đình, nhưng anh không dám tìm gặp Mai. Anh là người có lỗi, anh muốn trốn chạy quá khứ. Mặc dù cuộc sống của anh trên đất khách quê người chưa bao giờ hạnh phúc trọn vẹn. Anh luôn bị nỗi ân hận ám ảnh dày vò. Anh ân hận cả với Mai, và cả với người vợ Đức. Anh lấy vợ vì tính toán và vì tình dục hơn là vì tình yêu nên tình cảm vợ chồng không mấy mặn mà. Hơn thế nữa, quan niệm và cách sống của hai người cũng không phù hợp nên cuộc hôn nhân chỉ kéo dài được 4 năm.
Thời gian trôi đi. Thỉnh thoảng hình bóng Mai lại hiện ra trong óc anh, nhưng anh yên chí rằng: giờ đây Mai đã quên anh. Một chút luyến tiếc, một chút cay đắng làm nỗi nhớ thêm da diết. Nhưng cuộc sống cứ đưa người ta đi về phía trước, anh chẳng thể sống mãi với quá khứ, với ân hận.
Anh lại có vợ mới, một cô đồng hương xuất khẩu lao động. Cuộc sống êm ả trôi. Khi cô vợ hết hợp đồng lao động, hai vợ chồng về nước. Anh xin chuyển về công ty con ở Việt Nam làm việc.
Thời gian trôi đi nhanh đến không ngờ - Phúc ra đi đã mười lăm năm.
Tất cả đã đổi thay. Chỉ có một người là không thay đổi.
Phúc bàng hoàng khi nghe bạn bè kể là Mai vẫn chưa lấy chồng. Trái tim anh rỉ máu, đau đớn đến tột cùng. Anh định tìm đến gặp Mai mong được nói một lời xin lỗi, nhưng vì công việc lấn bấn hết chuyện này đến chuyện kia rồi đợt công tác vừa qua… Thế là anh không còn cơ hội.
Lại một lần nữa anh có lỗi với Mai…
Chẳng có nỗi đau nào hơn nỗi đau của sự ân hận muộn màng, không bao giờ còn cơ hội sửa chữa...
Khi gặp anh, em gái Mai đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ, nói: “Đây là tất cả những gì chị Mai nói đưa lại cho anh, nếu anh quay lại”.
Chẳng có gì nhiều. Bức ảnh anh và Mai chụp chung trong công viên Bách Thảo, chiếc vòng bạc anh tặng Mai nhân ngày sinh nhật, bức ký họa chân dung Mai bằng chì do anh vẽ, một cuốn sổ viết “Nhật ký những ngày yêu nhau của P-M” ố vàng, những bức thư của anh gửi cho Mai, bông hồng anh tặng Mai lúc tỏ tình đã được ép khô, bức hình Phúc chụp ở Đức, và nhiều hơn cả là những bức thư Mai viết cho anh mà không gửi. Tất cả cũ kỹ như bị đem ra rất nhiều lần, những bức thư nhòe nhoẹt như gặp mưa. Quyển nhật ký thấm đẫm nước mắt và nỗi buồn của người viết… Tất cả như xát muối vào trái tim đang rỉ máu của Phúc.
Em gái Mai kể rằng: Mai bị ung thư máu, trước khi mất, cô hỏi Mai có muốn gặp Phúc không. Khi ấy mắt Mai sáng lên, đôi môi mấp máy, Mai đã gật đầu, nhưng bỗng ánh mắt Mai tối xẫm, Mai nói khẽ như hơi thở: Thôi, đừng làm phiền anh ấy. Để cuộc sống của anh ấy bình yên… Thế rồi Mai ra đi.
Phúc bật khóc nức nở. Anh muốn kêu trời cho vơi nỗi đau. Mai đã tha thứ cho anh, dù chưa nghe được lời xin lỗi, nhưng anh mãi mãi cũng chẳng thể tha thứ được cho mình…
PM.