Phần 5
Nhưng so với Thi, gã mưu thấp lại thân cô thế cô, có hờn căm ngùn ngụt cũng chả đụng được tới chân lông của Thị. Gã cũng tự biết chưa đủ sức: dí
một cái là thằng chó Y kia bị di dưới chân như di một con dòi. ở cái xứ xở này có cáu nhau, không kiềm chế, cho nhau một cái tát , cũng có thể bị
ăn vạ mà ra toà, đền tiền nhau sặc gạch. Không có tiền thì cứ vào tù như bỡn. Mỗi ngày ở tù thế cho năm chục Euro, trừ dần vào số tiền không có để
nộp phạt. Nghĩ mãi Phi cũng chưa có cách trả hờn. Sự trả thù suy nhất gã làm được là hàng tháng gã khai man, ăn cắp tiền bán hàng mà không tẹo nào
phải ăn năn hối hận. Phi khoái lắm cái việc làm ấy, vì sự trả thù đó rất hiệu quả, mỗi lần lại xén cho gã được thêm dăm trăm bỏ lọ.
Xa vợ, thèm đàn bà, Phi mò tới gái điếm. Vài lần như vậy rồi gã thôi. “Gái điếm tây làm tình như cái máy. Tình cảm mẹ gì! Hôn một nhát cũng phải
trả thêm chục D,mark!” Gã từng không nề hà tâm sự thẳng như thế với vài người đồng hương khi họ chợt rẽ qua quán. Điều đó đúng là gã nói thật,
trắng phớ cái lòng gã. Bởi sau những giờ thoả mãn tạm thời sự khao khát “ẩn ức” tình dục, thì nhu cầu khao khát tình cảm, chứ không chỉ đơn thuần
là dục tính, càng làm gã đau đớn thêm. Gã vừa tiếc tiền vừa thèm khát một gia đình, một người vợ hiền đúng nghĩa. Nhớ đau đơn về những ngày chung
sống hạnh phúc tràn trề với một người đàn bà là Thị, như lúc họ còn yêu nhau, trong thời đoạn trước, sau ngày cưới, khi còn ở Việt Nam.
Những câu chuyện như vậy, ngu tới đâu còn hiểu ra, nữa là Phi cũng thông minh chan, nên khi gã biết tỏng sự thật vợ mình dan díu, lại chẳng thể nói
cùng ai, chia bớt cái bẽ bàng, tức tối vãn hàng nagỳ đầy đoạ, gã luôn cảm giác nặng trĩu trong lòng. Điều ấy tựa như người đang đeo trên lưng một
khối đá. Có lẽ bởi thế, Phi có lúc tự nhiên đang nằm trên giường, bỗng bật nhỏm dậy, đấm thùm thụp vào bộ ngực vạm vỡ của mình. Việc ấy, y như cảnh
trong phim giả tưởng, con Kinh-Kong tự đấm ngực thùm thụp. Một bận, nhân tình của vợ gã, thằng Y, tới kiểm tra quán. Nó đi quanh quán ngó nghiêng,
vạch vòi vệ sinh, hạch sách đủ chuyện! Từ cái chảo dầu chưa kịp đánh, tới máy hút mùi sao không chịu lau mà lại phải thuê, thùng rác mới mua đã
vỡ… y như nó, thằng oắt con ấy, mới là chủ, còn Phi chỉ là đầy tớ. Phi tức tái mặt. Y đi rồi, Phi ức quá đấm thùm thụp mấy cái liền vào ngực.
Chẳng may bữa đó lại có thằng ở trại vừa đi bán thuốc lậu ghé qua ăn tạm đĩa mì, câu chuyện làm quà, kháo toáng lên, lại bịa tạc thêm rừng, sớm nào
nó cũng qua quán, ngó lên ban-công, bao giờ cũng nhìn thấy Phi trong nửa sáng nửa tối, tự đấm thùm thụp vào ngực như luyện võ. Có đứa phong phanh
việc gia đình riêng của phi, chuyện có vợ như không, chuyện tay nhân tình của vợ đã làm Phi ôm hận, dủm dỉm nói: “Nó tự tẩn nó đấy mà. ức quá, cóc
làm gì được người ta thì tự tẩn mình”. Hôm sau có kẻ ngứa mồm bảo, Phi Bẩn không hay bằng Phi Tẩn. Từ đó Phi có thêm hỗn danh Phi Tẩn.
Phi là như thế! Bắt đầu là Phi Bẩn, sau là Phi Tẩn. Sau này thêm biệt danh Phi Ngẫn xuất hiện, cũng không biết từ ai, cứ thế mặc nhiên trôi nổi
trong đám người tị nạn.
Đêm nay đã hơn mười giờ, người khách cuối cùng vừa rời quán. Phi chuẩn bị đóng cửa chợt nghe thấy tiếng chuông treo ở cửa kêu đinh đong, báo hiệu
có khách vào. “Đóng cửa rồi!” Không ngẩng lên, Phi đang dọn bếp, xếp những vỏ bia vào két rỗng ở gầm bàn, nói vọng ra bằng tiếng Đức.
“I am sory!” Giọng một người đàn bà cất lên nhẹ như gió thoảng. Phi đứng lên.
Gã suýt nữa đánh rơi chiếc vỏ bia đang cầm xuống nền nhà. Gã nhìn thấy như mơ một người đàn bà trẻ ẵm trên tay một đứa bé. Khuôn mặt cô ta thực
đẹp, vô vàn quyến rũ.
Đó chính là Quyên.
Cả hai nhìn nhau trong giây lát. Một chữ tiếng Anh bẻ đôi không có, Phi không hiểu cô gái nói gì nhưng nhìn vóc dáng, khuôn mặt, làn da, màu tóc
của cô ta, gã không thể nhầm được, đó là người Việt Nam. Cô ta đẹp một cách rực rỡ mà vẫn đằm thắm, dịu dàng. Gã cất tiếng: “Nõi tiếng Việt đi! Cô
cần gì”
Người đàn bà nhìn Phi một vài giây, rồi cất tiếng Việt.
Hoá ra cô ấy cần một chút nước sôi pha sữa cho con. Tới khi Quyên ngồi xuống ghế, giở bọc chăn ra, Phi mới nhìn rõ hơn đứa bé.
Đứa bé chỉ chừng vài ba tháng tuổi, còn đỏ hon hỏn thế kia? Định bế nó đi đâu? Đưa bình nước sôi cho Quyên pha sữa, Phi thoáng nghĩ.
Có những vẻ đẹp đàn bà làm người đàn ông khi gặp gỡ, đối diện, chợt muốn mình tử tế, thận trọng, tinh tế và lịch sự hơn. Quyên ở trong số đó. Dẫu
đói và mệt, dẫu vừa sinh con, Quyên vẫn là bức tượng Tố Nữ đặt dưới ánh đèn màu dìu dịu, chênh chếch toả sáng, làm tôn thêm vẻ đẹp luôn rạng ngời
tươi tắn của khuôn mặt cô.
Nửa tiếng sau gì đó, họ ngồi đối diện nhau bên bàn ăn và gã cũng nắm được hoàn cảnh của vị khách đêm muộn mằn, không mong đợi. Cô gái lạ cũng không
nói dối gã, song cũng không nói nhiều về mình. Đại loại, cô sợ nằm viện, giấy tờ hợp pháp không có, bỏ trốn. Có vậy!
Gã tỏ ra đồng cảm với cô. Đấy là hai con người chả hiểu gì về luật pháp nước sở tại gặp nhau. Thực tâm gã cũng không hề có giải pháp nào giúp Quyên
cả. Gã luôn luôn gật gù cái đầu và tỏ lòng ái ngại. Một người đàn bà trẻ với một đứa bé chưa đầy ba tháng, túi nhẵn, vài đồ vặt, chăn mỏng, áo
thưa, không cầm cự được giá rét của một tối mùa đông. Đi đâu? Gã hiểu nổi và chính Quyên cũng không thể lí giải nổi: Dù cho vậy, trong tậm trí gã
khi ấy vẫn còn đủ chỗ, dù chỉ một góc, để có thể chia sẻ thực sự với Quyên, lại là người bấy nay cũng rơi vào tình trạng sống bấp bênh ở một xứ sở
hoàn toàn xa lạ. Gã còn có vợ hờ, là bà chủ Thị, còn người đàn bà trẻ này thì chẳng có ai thân thuộc.
Gã trầm ngâm một lát rồi bảo:
– Ngày mai cô hãy đi, bây giờ lên phòng trên, có chăn nệm cho hai mẹ con. Yên trí, tôi không là quỷ dữ! Bây giờ cô đói lắm phải không? Tôi cũng
chưa ăn tối. – Nói thế gã quay sang nổi lửa ngay.
Có khá nhiều người Việt Nam trong số Thợ khách – Công nhân Xuất khẩu lao động – lầm tưởng rằng, ở Phương Tây người ta tự do yêu đương, tự do làm
tình, chẳng có biên giới kỉ cương gì. Sự tiếp cận một nền văn hoá khác biệt, có tính nhảy cóc, từ làng bản lên thành phố, từ nước chậm phát triển
tới một đất nước đã phát triển nhiều mặt, không được chuẩn bị về “quá trình nhận thức”, chứ không phải chỉ là những kiến thức được ghi trong sách
vở, lại được soạn thảo một cái vội vã, hời hợt trên dăm trang đánh máy mỏng dính, đã tạo nên những lỗ hổng không bao giờ hàn gắn được. Đó là một
trong những nguyên nhân, làm cho nhiều người Việt Nam chân lấm tay bùn có dăm ngày “bồi dưỡng học Văn hoá Đức” nhảy tót sang châu Âu, trở nên hồn
nhiên lơ ngơ “nhận thức thế giới” hệt như quạ vào chuồng lợn.
Từ việc nhầm tưởng châu Âu tự do tới không biên giới về quan hệ nam nữ, nên trong đám người lao động, không thiếu kẻ, cả nam lẫn nữ, cho rừng, ở
chốn này tha hồ tự nhiên thoả mãn dục tính, đó là “văn minh”. Thế rồi gặp nhau, hễ có cơ hội, là tìm cách thoả mãn dục vọng. Lắm kẻ bất chấp những
điều mà khi còn ở trong nước, khuôn khổ của đạo đức truyền thống không cho phép, nhằm hướng họ tới những giá trị, để gìn giữ xu hướng Người, chống
lại bản năng sinh hoạt bầy đàn.
Người ta cũng không lạ gì khi một đội lao động hơn một trăm nữ, chỉ sau hai tuần, một phần tư trong số các cô gái vừa thoát tuổi học trò, thoát
khỏi sự kìm toả của cha mẹ đã có ngay “người yêu” và từng cặp, che luôn màn gió, ôm siết lấy nhau như vợ chồng quen thuộc, bắt chước làm tình đúng
như phim ảnh, mặc kệ bạn gái nằm giường kế bên kia tường quấn chăn lặng lẽ khóc.
Ba tháng sau, khi hầu hết các cô gái nói trên có người yêu, thì tới các chị sồn sồn, nạ dòng đã có chồng con “tiến lên” theo các cháu. Ba tháng là
thời điểm để họ, những người đàn bà ăm ắp nỗi lo “cứu con cứu chồng” thấm thía, thấy rõ hơn việc săn hàng, đóng hàng, khó khăn như thế nào; ví như
việc dồn hai cái lốp xe máy lồng vào nhau để khi kiểm tra qua màn hình máy soi, hải quan nom như một chiếc, hay việc phải tháo tung chiếc xe Simson
đóng vào thùng cho gọn,v.v…
Một năm trôi qua, hầu hết đám đàn bà con gái đều có tình nhân. Họ cũng chẳng thèm tìm hiểu những viên thuốc tránh thai hàng ngày, mà bà Betreuerin
phát tận phòng, phải uống như thế nào, vì thế không ít ca nạo thai đều đều từng tháng. Cũng còn những người, suốt cả thời gian Thợ khách năm năm,
không cặp bồ, đó là sự “”Bản anh dũng ca” lẻ loi thuộc về những người đàn bà dũng cảm trung trinh nhất, với hệ thống thần kinh thép đầy lí trí, có
sức khoẻ tuyệt vời và khả năng tự lập cao, làm lụng chịu đựng hơn cả đàn ông. Hoặc dăm cô gái tân, còn vô cùng nặng tình với người yêu ở Việt Nam,
hoặc là những người phụ nữ có vấn đề về thần kinh, sau bao đêm chẳng ngủ, khi chống chọi với cả một thế giới cặp bồ, để giữ hai chữ thuỷ chung với
chồng con ở hậu phương. Có mà thần kinh thép mới giữ được mình vẹn toàn trước bao cám dỗ xung quanh, trước sự khơi gợi của phim đầy cảnh sex thường
chiếu về khuya dành cho khán giả, các cặp vợ chồng tuổi mãn chiều xế bóng người bản địa, trong năm năm dài vô tận, vượt ra ngoài cái gần như luật
tự nhiên ấy.
Thời Berlin chưa sập tường, có truyền thuyết kể, từng đoàn tàu chật ních nam giới đầu đen từ nhiều ngả chạy hướng về một vùng Đông Nam Đông Đức,
nơi tập tring ba bốn đội, rặt phái đẹp. Có tới hơn ba ngàn nữ lao động xuất khẩu ở dồn trong khoảng bốn năm cây số vuông, ven con sông xanh ngắt.
Có kẻ nói vống lên rằng, sông Danube xanh, sau hai ngày nghỉ cuối tuần thường chuyển màu trắng xoá, ngầu lên đầy bọt vì tràn ngập tinh trùng, giống
má con cháu Lạc Hồng.
Thật đau đớn khi nhớ tới những bào thai “đậu bất phùng thời” bị nạo phéng đi không một giọt nước mắt. Những bào thai ấy, hàng vạn sinh linh chưa
kịp nhìn thấy mặt trời, dầu có khi chớm đủ hình hài, đã hy sinh lặng lẽ, thân thể bị cắt nát, rồi bị nạo phứt khỏi dạ con của những người đàn bà
tóc đen mũi tẹt, trong các bệnh viện sản khoa để “chấp hành hiệp định” và hơn nữa là bảo vệ uy tín, danh dự, phẩm tiết của biết bao người phụ nữ
tha hương đã sẩy chân lỡ bước vì miếng cơm manh áo.
Để các sự tích ấy chìm nghỉm trong mùa đông hải ngoại, người Thợ khách trở về quê hương, sau khi bức tường Berlin đổ, dù có đổ bao nhiêu nước mắt ở
sân bay Berli khi “Vĩnh biệt chim câu” vẫn cố lau khô nước mắt và nở nụ cười rất tươi ở Nội Bài. Sự thật ấy thực vô vàn xót xa và đắng ngắt.
Hơn nữa ở Việt Nam, sự chật chội về nhà cửa điều kiện vật chất, nơi hò hẹn hạn hẹp và con mắt của dư luận thời bao cấp có phần nghiệt ngã, nhưng
chính điều đó lại phần nào kìm toả cái bản năng của người ta, nên từ nhận thức u muội về tự do luyến áo ấy, cộng với sự ham muốn thỏa mãn phần con
trong mỗi kẻ tha hương, như con nước ứ bế lâu nay, sang tới Đức được dịp tràn bờ; nhất là cánh đàn ông, đám đã có vợ con, đã biết khoái cảm cuộc
sống. Đàn bà Việt vốn cam chịu, nay rơi lạc như hạt mưa trên đất khách, càng cam chịu và thả lỏng hơn, khi bị đẩy vào những tình huống cùng đường
hay nhạy cảm.
Phi di dời sang Đức sau trận bão xuất khẩu lao động, nhưng nhận thức cũng không khá hơn đám Thợ khách ít tự vấn kia. Nhìn đồng loại quanh gã, cứ
nam và nữ chung phòng hay là có chuyện. Gã cũng đinh ninh rằng, đàn bà nào chẳng là đàn bà và, người Đức có lẽ cũng như vậy.
Có một lần, Hội chợ thành phố mở kề phố bên quán, kéo dài một tháng. Dự đoán, buổi trưa quán sẽ đông khách hơn và nếu không có người phụ giúp, một
mình gã khó lòng cáng đáng hết công việc. Gã đăng quảng cáo tìm người giúp việc.
Báo vừa rao tin, một thiếu nữ Đức tới xin việc. Nhìn cô gái trẻ, tươi hơn hớn, tóc vàng ươm sóng sánh như sóng cuộn, mềm xoã trên hai bờ vai; cặp
vú nhọn hoắt, nây nẩy như hai trái dừa xiêm căng tràn sức xuân, phập phồng dưới làn áo mỏng, gã nuốt nước bọt đánh ực và tưởng tượng ra cái cảnh ân
ái cho không.
Có một đêm, khách lai rai, quán gã bán hàng quá mười hai giờ đêm. Cô gái muốn ở lại qua đêm ở tiệm, vì phải hai tiếng sau mới có chuyến bus về Dorf
của cô. Gã đồng ý tắp lự và để cô gái ngủ trên phòng, rồi kéo đệm nằm cũng phòng ấy. Cô gái vừa tắm xong, lên giường nằm rồi mà gã vẫn cảm thấy mùi
da thịt của cô lan toả khắp phòng. Con đực đánh hơi thấy mùi tơ con cái! Nhớ những câu chuyện của đồng hương kể về việc chung phòng với nữ đồng bào
Việt, sự cam chịu của đàn bà Việt, gã nhăn nhở cười, nói mấy câu tiếng Đức ngọng nghịu, rồi bất ngờ nhao người nằm đè lên cô gái Đức. Sự thể thật ê
chế! Cô gái chống cự quyết liệt, ẩy gã ra, tặng ngay một cú đá thuộc đẳng “đai đen Judo”. Gã bắn dí vào tường. Đau! Quà tặng ấy ngay lập tức dập
tắt ngọn lửa dục vọng đang phừng phừng nơi Phi.
May cho gã đêm ấy, không dám tiếp tục sàm sỡ hay hành vi côn đồ gì nữa. Với lại, cô gái Đức trẻ ấy cũng thông minh và bình tĩnh, ngồi khoanh tay tự
tin lắng nghe gã “hối hận”. Hình như cô hiểu cái bản năng thú tính tự nhiên của gã, khi gã xin cô tha thứ. Điều đó thật may! Từ đó, gã không bao
giờ quên chuyện ấy và nhận ra, ở cái xứ sở này, việc quấy rối tình dục cũng là một tội, hành vi thối tha đêm ấy có thể đưa gã vào tù và đền bù bộn
tiền như chơi. Cũng từ đó, gã ngộ ra điều sống để dạ chết mang đi: “Gái tây không phải gái ta, bận sau chớ có dại!”
Có thể vì kinh nghiệm ấy mà Phi thận trọng với Quyên hơn chăng? Dù là thoạt nhìn cô, giây phút đầu gã đã thấy bộn chộn trong lòng.
Cơm có sẵn trong nồi cơm điện. Chào xèo xèo cháy bùng. Lửa vàng trùm lên trên những miếng thịt bê non ướp gừng, tỏi và tiêu, thơm nưng nức. Thịt gà
kho gừng đằm vị đã nấu sẵn. Đứa bé bú xong chai sữa, được quấn trong chăn, nằm ngủ yên ngay trên chiếc bàn rộng. Mùi thịt bò, mùi cơm tám Thái ngào
ngạt làm Quyên cồn cào. Phải sống đã ! Quyên không ngần ngại, khách sáo gì, cô đón lấy bát cơm từ tay người chủ quán. Không hiểu sao đang ăn nước
mắt cô đột ngột ứa ra, lã chã rơi xuống bát cơm. Đã lâu lắm cô mới được ăn cơm thơm thế này. Cô chợt nhận ra thân phận mình. Cô nhớ mẹ, nhớ những
bát cơm dẻo khi cô còn ở Việt Nam, có một người bà con, từng lưu lạc ở Nga, tới thăm mẹ cô, bảo “Em không ra nước ngoài, em không biết, đôi khi chỉ
có một cọng rau húng cũng làm người ta cồn cào nhớ quê hương, gia đình”. Khi ấy cô đâu tin. Bây giờ trong hoàn cảnh này, cô chợt thấy thương mình.
Sao cô lại khóc. – Phi hỏi cô, đôi mắt săn đón. Có lẽ người phụ nữ này đang sợ hãi và đau khổ.
Gã im lặng một lúc. Tự nhiên gã muốn kể cho cô nghe ít nhiều về gã. Khỉ thế, tuy khác nhau về hoàn cảnh, nhưng những kẻ ly quê, dù kín tiếng tới
mấy, vẫn có nhu cầu chia sẻ, nhất là khi có thêm một người hiện diện trong cái khoảng trống toang hoác bấy nay ở gã.
Gã vừa ăn vừa thủng thẳng kể: “Tôi ở đây một mình. Vợ tôi làm việc cách đây hơn hai trăm cây. Tôi có hoàn cảnh đau khổ lắm! Nhưng ra xứ người rồi
cố mà chịu, em ạ. Vợ tôi nó chả coi tôi ra gì. Có vợ như không:” Gã tự thấy quá lời, ngần ngừ sợ, cô khoá cửa lại và…” Gã cầm con dao trên bàn
bếp, đưa cho Quyên, nói tiếp: “Cô cầm sẵn cái này để ở đầu giường”.
Quyên vừa ăn vừa suy nghĩ. Với gã, cô không sợ. Khuôn mặt gã có vẻ rất thật thà, chắc không thể là kẻ có thể gây cho mẹ con cô nguy hiểm. Phải sống
đã! Con cô cần có chỗ ngủ.
Hai mươi phút sau. Quyên theo gã lên gác. Gã vừa quay xuống, cô chốt cửa phòng lại. Con dao thép trắng, dài, sắc như nước, để bên mình. Quyên quay
lại nhìn con dao, hôn nhẹ lên má nó và sau cái ngáp mỏi mệt, chìm nhanh vào giấc ngủ.
Gã không ngủ được. Nằm trong túi ngủ, trên ba cái bàn ăn kê sát nhau, mắt cứ thao láo mãi. Chán thật! Gã dậy, xuống bếp, một mình trong đêm tối
chơi hết ba bốn chai bia. Buồn thế! Trong đêm, gã nhớ tới khuôn mặt Quyên, rồi chả hiểu sao chợt nhớ tới cuộc hành trình của gã, những đêm vượt
biên từ Nga qua Tiệp, sang Đức. Sao người đàn bà trẻ này liều vậy, chồng cô ta đâu?
Gã bật ti-vi
Kênh RTL đang có phim porno. Đôi trai gái đang làm tình trên màn ảnh làm gã rạo rực. Gã trườn khỏi túi ngủ và kéo dương vật cương cứng ra khỏi quần
lót rồi vuốt lấy vuốt để. Người gã căng cứng. Gã hổn hển thở dốc khi từ cái của nợ của gã bắn vọt ra một bãi bầy nhầy, trắng đục, vung vãi trên sàn
và dương vật của gã lập tức mềm oặt như dải khoai môn bị hơ qua lửa, héo quắt.
Dăm phút sau, gã thiếp đi.
Hai ngày sau đó Quyên thấy mệt. Người ngây ngấy như sốt.
Quyên ở lì trên gác, cả hai ngày miệng đắng ngắt, cô toàn uống nước, cho tận tốt mịt ngày hôm sau mới chịu húp chút cháo. Gã chủ quán tỏ ra lo
lắng. Gã sốt sắng đi mua thuốc cảm cho cô uống. Lại hì hụi nấu cháo và gà xé, rồi bưng bát cháo gà mùi hành thơm phức lên tận phòng, sau đó lại lập
cập đi pha sữa cho con cô.
Nhìn gã bận tâm với mình như vậy, ái ngại quá, Quyên định, có lẽ sớm mai cô sẽ rời quán này. Làm phiền gã quá, một người xa lạ, cô nghĩ. Nhưng đi
đâu bây giờ? Đó là một điều bản thân cô vô cùng lúng túng.
Sớm ấy, Quyên và gã ngồi dưới quán. Cô đã chuẩn bị sẵn, sẽ bắt đầu câu chuyện với Phi ra sao. Có lẽ sau buổi nói chuyện này với gã, cô sẽ lên
đường.
Đứa trẻ sơ sinh ngủ ngon lành. Hình như nó đang cười. Đôi môi hồng tươi, bàn tay nhỏ xíu, trắng hồng đặt trên chiếc khăn bông màu hồng. Mùi cà-phê
thơm ngan ngát. Gã ngồi yên nghe câu chuyện dài mà Quyên kể với gã. Im lặng chừng dăm phút. Lòng Phi thấy thương thay cho hoàn cảnh của người đàn
bà xa lạ. Cô ta thực đẹp. Mình thì mơ một gia đình yên ấm chẳng có. Sao cái thằng đàn ông nào ngu thế, không biết quý trọng nâng niu mà lại hắt hủi
người đàn bà đẹp như tiên thế này. Vào hoàn cảnh ấy, gã sẽ chấp nhận, được cả trâu lẫn nghé! Gã bất chợt nảy ra ý nghĩ, dù thoáng qua, nếu cô là vợ
mình nhỉ? Gã mỉm cười.
– Cô định đi đâu? – Phi nhìn vào mắt người thiếu phụ xinh đẹp và bàn tay mơn man đầu đứa trẻ.
– Tôi cũng không biết, Nhưng làm sai tôi có thể ở lại đây? – Quyên ái ngại nhìn thẳng vào gã.
– Cô không nên đi. Cô phải lên Sở ngoại kiều của thành phố để trình diện! Nếu trình diện, người ta sẽ chu cấp tiền cho con cô và cô. Sống ở Đức
phải có giấy tờ. Không thể chui lủi được đâu! Cô không phải là đám nam giới, đám bộ đội độc thân quen sống vất vưởng, nhất là khi cô có con nhỏ thế
này. – Gã thản nhiên nói và nhìn mắt Quyên. – Tôi ở đây chưa lâu, mới chỉ vài năm, không giỏi giang gì để hiểu biết hơn cô mấy, nhưng dù sao cũng
biết ít nhiều về luật lệ nhập cư, có thể tạm thời phiên dịch, giúp cô làm đủ giấy tờ nhập trại. Cô sẽ ở lại đây? Hay cô định quay lại trại và gặp
thằng da đen hoặc chồng cũ, cái thằng khốn nạn ấy? – Gã nói như van vỉ. – Tôi có gian phòng trên khá rộng. Trong khi làm giấy tờ để nhận một nơi ở,
cô hãy ở tạm trên đó. Nếu thấy không hài lòng, cô có thể đi ngay. Tôi không phải là người xấu. Thực lòng đấy. Cô nom vừa hiền, vừa đẹp lắm! – Phi
không giấu được vẻ khâm phục thốt lên.
Quyên ngồi im lặng, quả là cô cũng không biết đi đâu. Tiếng Đức không biết. Vả lại, cô thực lòng không muốn quay lại viện, gặp lại cái khuôn mặt
đen sì và bộ răng trắng ởn ấy. Sợ nhất là, biết đâu đấy, cô lại chạm mặt người chồng cũ, xưa cô vô vàn yêu thương đã đẩy cô tới nút cùng của cuộc
sống. Hay là cứ ở liều lại đây? Với Quyên, mọi chuyện giờ không quan trọng bằng con cô. ừ, hay là ở lại. Mặt mũi người đàn ông này xem ra không
đáng sợ. Vả lại bây giờ, cô đã từng trải rồi. Có thêm con dao bên cạnh, cô sẵn sàng liều chết để tự bảo vệ.
Phi đi lại phía tủ. Gã loay hoay một lát, móc ra từ phía sau tờ báo dán bên cánh tủ hai tờ bạc năm trăm Euro mới cóng.
– Hôm nay sẽ mở cửa hàng muộn hơn, chúng ta ra Trung tâm mua một ít đồ cho baby đã. – Phi ân cần nói với cô.
Không hiểu sai Quyên lại đứng dậy ngay, ẵm con theo chân gã, bước xuống cầu thang như một cái máy.
Hơn hai tiếng sau, họ quay lại quán ăn nhanh và chuyển một đống nào sữa, nào áo, quần và bỉm, lại một túi to bao nhiêu là kem, nước tắm cho trẻ sơ
sinh, giấy lau mềm khô và ướt… Có cả một dàn các con thú sặc sỡ, treo toòng teng cùng với vài ống kim loại trên một cái cần mà hơi động nhẹ đã
phát ra tiếng đinh đong rất vui tai. Lâu lắm rồi, kể từ ngày xa khu rừng biên giới, nơi có kẻ đã cưỡng hiếp rồi lại yêu cô, Quyên cảm thấy lòng ấm
áp. Ngọn lửa yêu sống trong cô vẫn còn lom dom lắm, nhưng ở hoàn cảnh này, dù sao nó cũng mang lại cho cô một niềm vui nho nhỏ. Cô cười. Nụ cười
đầu tiên từ lúc cô đến đây với Phi, người mà cô bắt đầu cảm giác như cái phao cứu sinh ném ra giữa sông cho một kẻ sắp nghỉm xuống, mất tiêu.
Quyên ở lại với gã trên căn gác ấy. Đêm đêm cô vẫn để con dao dài bên mình và đôi khi cô bừng giấc, nghển cổ lên, mắt mở trừng, cố gắng nín thở,
không động cựa. Thường là, khi thức giấc, tay cô sờ lần, tìm nắm ngay lấy con dao trắng, lắng nghe những âm thanh từ cửa vọng vào.
Gã chủ quán tên Phi vẫn ngủ dưới quán. Ban ngày công việc luôn chân luôn tay làm cho gã bớt suy nghĩ, nhưng đêm đến, gã vẫn trằn trọc. Rất nhiều
lần, gã mò lên cầu thang. Cũng có bữa, mấy lần, gã đã đặt tay vào bên trái cửa, nơi cái bản lề cũ long, sệ, hỏng. Chỗ ấy, có thể ẩy một cái và cái
chốt cửa sẽ lệch đi, then khoá không có tác dụng, gã có thể lọt vào phòng dễ dàng. Nhưng không hiểu sao, gã chần chừ bao lần và không thể ấn vào
nơi có cái bản lề hỏng ấy, để lọt qua cánh cửa. Bao lần như thế, rồi gã lại trở về tầng trệt, thở thượt, và lại trườn vào túi ngủ, nằm trên bốn năm
cái ghế kê sát bên nhau, thao láo mắt trong đêm. Sự khao khát làm tình, nhu cầu tự nhiên của gã thật dễ hiểu, và gã lại tặc lưỡi, lại kéo quần và
bật tivi, chọn kênh có phim Porno.
Đêm ấy, ngay sau lúc thủ dâm gã chợt hối hận. Bởi sự khao khát yêu thương, âu yếm thực sự, hạnh phúc của một đôi tình nhân bấy nay gã hoàn toàn
không có. Mà điều đó mới là điều gã mong muốn, thèm khát, chứ không giản đơn là thoả mãn cơn dục tính, dầu là khi bị kích thích, trước màn hình vô
tuyến, trong cảnh sex đầy nhục cảm, dương vật gã cương lên chảy tứa nước nhờn.
Khi ý thức được như vậy, gã thấy buồn. Gã nhớ, thèm vợ! Nhớ vợ, gã lại hình dung tới cảnh vợ cặp kè với tình nhân. Gã mím môi, trừng mắt khi chợt
hình dung ra cảnh Thị nhăn nhở cười, nhìn gã khinh bỉ và, khuôn mặt lạnh lùng của thằng Y, bồ trẻ của Thị. “Thằng đểu, nó bao giờ cũng cười nửa
miệng như nửa khinh bỉ, nửa giễu cợt!” Nghĩ tới đấy, tay gã nắm chặt lại, những mạch máu trên cổ như muốn vỡ trong đêm. Lại càng đau đớn hơn, là
khi gã nhớ lại những tháng năm ở quê nhà và tự gã cố lí giải mọi sự việc đã qua, của cả quá trình hạnh phúc và đau khổ với vợ hắn. Thì ra cái gia
đình của vợ chồng gã ở Việt Nam, dù con vợ gã bản chất chẳng ra gì, chắc vẫn đỡ sứt mẻ, đỡ bất trắc hơn so với khi đẩy ra nước người. ở nhà, hắn
nghĩ: “Có thách kẹo, bố bảo, Thị cũng không như ngày hôm nay mà lờn với gã như vậy. ừ, dù có là con đĩ nữa, ông đố mày dám công khai trêu tức ông
như hôm nay”. Nghĩ như vậy, gã chợt ngồi dậy, mặt thừ ra trong đêm tối và, bỗng thấy nhớ nôn nao cái làng của gã. Cái làng nghèo đói thật, lắm lệ
tục cũ kĩ thật, nhưng vẫn còn đất cho gia đình gã bám rễ vào, khỏi tan rã, vì Thị dù có lăng loàn tới bao nhiêu, vẫn không thể có cơ hội một mình
trơ tráo tới mức sỉ nhục, bỉ thử gã giữa họ hàng, làng xóm và ngay trong đại gia đình của gã và Thị. Nhưng gã không thể lí giải nổi vì sao, Thị có
thể chóng quên tới vậy, trơ tráo tới mức như hôm nay, để không chỉ phản bội gã mà còn trợn trạo làm gã trở nên lố bịch giữa những người đồng hương
máu đỏ da vàng. Gã không sao lí giải nổi, nguyên do gì gây nên cái điều làm gã căm thù, đau khổ bấy nay. Điều gì gây nên sự bất hạnh không chỉ
riêng gia đình gã, mà còn là sự chắp gá, tan rạn, vỡ nát không thương tiếc của hàng vạn gia đình người Việt sang đây. Bao câu chuyện buồn tương tự
như gã, trong những người mà gã biết, khi họ lang bạt, dứt khỏi mảnh đất, những cái làng đói nghèo đã sinh ra họ.
Tuần sau, Quyên có giấy tờ tị nạn.