"Tôi không tới nhà các bạn, không ăn của nải gì của các bạn hết mà các bạn vô chửi tôi như con, mà chưa chắc các bạn đã lớn tuổi hơn tôi" – Việt Hương bức xúc.
Tôi không thích mọi người gọi tôi là danh hài, diễn viên hài hay nghệ sĩ hài
Hiện tại, tôi đang ghi hình chương trình Ca sĩ bí ẩn cùng anh Nguyễn Hưng và anh Ngọc Sơn. Tôi làm giám khảo chương trình này tính tới nay phải được 4 năm rồi.
Mọi người cứ thắc mắc vì sao chương trình này về ca sĩ mà lại mời diễn viên hài như tôi. Tôi xin nói là tôi không thích mọi người gọi tôi là danh hài, diễn viên hài hay nghệ sĩ hài. Tôi chỉ muốn mọi người gọi mình với cái tên đơn giản là nghệ sĩ Việt Hương.
Khi tôi học ở trường Sân khấu, không ai dạy tôi diễn hài hết. Cái này là thời thế tạo anh hùng, vô tình tôi trở thành nghệ sĩ hài và được mọi người yêu mến thôi, chứ thực chất tôi là nghệ sĩ.
Tôi thích được gọi là nghệ sĩ nói chung vì nghệ sĩ thì đóng được nhiều thể loại, nhiều vai, hỉ nộ ái ố, ác có, đau thương có, chính kịch có…
Cái này giống ở trong trường âm nhạc quốc gia, người ta sẽ dạy sinh viên kỹ thuật thanh nhạc, ca hát các thể loại nhạc, từ Opera, thính phòng tới Bolero, nhạc trẻ… Họ dạy các bạn mọi cái để cái gì các bạn cũng hát được. Nhưng các bạn giỏi nhất về thể loại gì thì sẽ theo đuổi cái đó.
Ví dụ, có người học xong, vừa cất giọng lên đã ca Bolero rất hay, thì họ sẽ theo đuổi Bolero và trở thành ca sĩ Bolero, chứ không ai dạy riêng về Bolero.
Ngày xưa tôi đi học cũng không hề chọn trở thành diễn viên hài. Rất nhiều người muốn tôi đi dạy diễn hài nhưng tôi không làm giáo viên được vì tôi không có phương pháp sư phạm. Tôi dạy ai cũng dạy hết mình, máu lửa, điên cuồng rồi mất công hư giọng.
Bởi vậy nên tôi không theo nghề sư phạm, dù ước mơ hồi xưa của tôi là nếu có thi rớt trường Sân khấu thì sẽ thi vào Sư phạm.
Chương trình phải kinh doanh được người ta mới mời tôi. Giờ tôi vô duyên, không ai mời tôi hết
Quay trở lại chương trình Ca sĩ bí ẩn, tôi muốn giải thích vì sao 4 năm qua chương trình này đều mời tôi. Chương trình mời anh Ngọc Sơn là đúng vì anh ấy là bậc thầy âm nhạc. Năm nay còn có thêm anh Nguyễn Hưng cũng là ca sĩ số một.
Luật chơi của chương trình này là trong dàn thí sinh sẽ có 2 tới 3 người là ca sĩ thực thụ, nhưng biểu diễn theo kiểu gạt giám khảo để ẩn mình đi, khiến không ai nghĩ họ là ca sĩ, đến cuối mới lộ mặt. Ngược lại, những thí sinh không phải ca sĩ thì diễn như ca sĩ thật để gạt giám khảo, xem giám khảo có đoán ra hay không.
Chính vì có diễn nên chương trình mới cần những người biết diễn, để xem ai đang diễn và gạt giám khảo như thế nào. Bởi thế nên họ mới mời tôi làm giám khảo.
Việt Hương tại Ca sĩ bí ẩn mùa 4
Hôm qua, chương trình có gửi tôi đường link để tôi xem thì tôi thấy trong đó nhiều bạn nói tôi này nọ, rằng tôi không xứng đáng ngồi làm giám khảo một chương trình về ca sĩ.
Những người đó cái đầu không biết suy nghĩ. Không biết họ suy nghĩ cái gì trong đầu mà tự nhiên vào chửi tôi.
Tôi ngồi ở chương trình tới giờ phút này đơn giản vì nhà sản xuất họ phải có cái đầu để suy xét xem có nên mời tôi hay không. Mà nhà sản xuất gồm nhiều người, nhiều cái đầu chứ không phải một người.
Người ta làm kinh doanh phải tính tới thắng thua và chương trình này phải thắng, phải kinh doanh được họ mới làm, mới mời tôi tới mùa thứ 4. Hay như chương trình Người bí ẩn làm được 7 năm thì mời tôi tới 5 năm liền. Phải có lí do người ta mới mời tôi lâu như thế.
Đơn giản vì tôi ăn khách, làm việc có tâm và vui, duyên dáng. Giờ tôi vô duyên, chẳng ai mời tôi hết.
Có những người đáng tuổi con tôi nhưng vô chửi tôi một cách rất mất dạy
Tôi không phải con nhà giàu, ngậm chìa khóa vàng, sang trọng như mẹ thiên hạ, đẻ ra trong giàu sang. Tôi sinh ra trong gia đình giáo học, nhưng làm ăn thất bại nên nghèo, phải ra đường làm ăn. Từ năm 6 tuổi, chị tôi đã phải nấu nước sôi đi bán cà phê ngoài chợ rồi.
Mẹ tôi học trường xơ nên giáo tục tôi rất nghiêm khắc và tôi đã ra đường kiếm sống từ bé. Bởi vậy nên ai được giáo dục tốt bằng tôi mà chửi tôi làm gì? Ai chửi lại tôi? Những người chửi tôi, liệu có chửi lại được tôi không mà chửi?
Chẳng qua tôi làm nghệ thuật, nói chuyện phải có văn hóa nên tôi không thèm chửi tới các bạn. Các bạn là những người không có giáo dục. Người ta làm chương trình cho mọi người coi, các bạn không thích coi thì tắt tivi, đi ra.
Tôi không tới nhà các bạn, không ăn của nải gì của các bạn hết mà các bạn vô chửi tôi như con, mà chưa chắc các bạn đã lớn tuổi hơn tôi.
Tôi dù gì cũng 44 tuổi rồi. Nếu tôi kết hôn và đẻ năm 18 tuổi thì con tôi năm nay cũng 26 tuổi, thế mà có những người đáng tuổi con tôi nhưng vô chửi tôi một cách rất mất dạy.
Nhưng tôi không buồn, nghệ sĩ như tôi phải làm dâu trăm họ. Một ngày tôi nhận được 100 tin nhắn vui cười yêu mến thì cũng có 100 tin nhắn chỉ chửi tôi vì suốt ngày thấy tôi trên sóng truyền hình. Bây giờ tôi không ăn khách thì người ta mời tôi làm gì?
Các bạn nên nhớ, sống là phải sống từ tâm sống ra, đừng sống hời hợt. Nếu không ưa, không thích thì bỏ qua, mắc gì chửi người khác.
Nguồn: Trí thức trẻ