Ngày hôm đó, tôi đưa con trai đến gặp bạn gái. Khi đang đi trên đường, thằng bé bất ngờ chỉ vào một người bán trái cây bên đường và gọi mẹ.

Tôi với vợ cũ yêu nhau hai năm rồi mới kết hôn. Trong suốt quãng thời gian đó, cả hai chưa bao giờ xảy ra cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Có lẽ, vì chúng tôi đều biết rằng khi hai người cãi nhau là lúc mâu thuẫn phát sinh, nên thay vì giận dỗi thì hai đứa sẽ gom lại những vấn đề khúc mắc sau mỗi lần cãi vã và rút kinh nghiệm để sau này không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa. Nhờ vậy, tình cảm của chúng tôi ngày một tốt hơn và rất hạnh phúc.

Và rồi hai chúng tôi quyết định kết hôn. Thời gian đầu tình cảm của hai đứa vẫn rất tốt như hồi còn yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Nhưng cuộc sống chẳng biết trước được chữ ngờ và đôi khi chẳng thể diễn ra như những gì bản thân mình mong đợi.

1 Dua Con Trai Den Gap Ban Gai Moi Bat Ngo Thang Be Chi Vao Nguoi Phu Nu Ban Trai Cay Ven Duong Va Noi Mot Dieu Khien Toi Chet Lang

Chuyện là, trước đây vợ tôi làm việc trong một nhà máy in ấn nhưng khi lấy tôi, cô ấy không làm công việc này nữa mà chuyển sang làm phục vụ nhà hàng rồi làm nhân viên bán hàng trong siêu thị. Nhưng mấy việc này thì mức lương khá thấp lại không kéo dài được lâu, vì thế vợ tôi khá sốt sắng trong việc đi tìm việc khác tốt hơn, cô ấy bảo: "có công việc tốt thì cuộc sống mới bớt vất vả".

Nhưng vợ tìm hoài mà vẫn chưa có một công việc ưng ý. Áp lực công việc cộng thêm mối lo về kinh tế nên dần dần tính khí của vợ trở nên nóng nảy hơn. Lúc nào cô ấy cũng nói sẽ lên thành phố làm việc. Có lẽ cũng do tôi hơi bảo thủ không chịu hiểu cho cảm xúc của vợ, tôi chỉ muốn gia đình được sum vầy bên nhau, dù kiếm ít tiền nhưng cả nhà bên nhau là đủ nên khăng khăng bắt cô ấy phải nghe theo lời mình, không được đi làm xa nhà. Nhưng với mức lương hàng tháng của tôi là hơn 5 triệu thì để lo cho cả một gia đình cũng không mấy dễ dàng.

Một thời gian sau vợ lại đòi đi làm, tôi tức nên buột miệng nói rằng: “Nếu em muốn ra ngoài làm thì hãy ly hôn đi.” Không ngờ, ngày hôm sau vợ đã viết sẵn đơn ly hôn rồi bảo tôi ký. Vợ nói rằng: “Từ khi lấy anh, em đã rất cố gắng nhưng em không thể chịu đựng được cuộc sống như này nữa”. Thấy vợ buồn lòng, tôi đành dịu giọng và đồng ý cho cô ấy đi làm nhưng vợ vẫn nhất quyết bỏ đi khi con trai được 3 tuổi.

Vợ bỏ đi không chỉ tôi mà ngay đến cả bố mẹ tôi đều rất giận. Thế rồi, dưới sự thúc giục của mọi người, tôi đành đi gặp mặt một vài người phụ nữ để “tìm mẹ cho con trai”. Tôi chỉ có một điều kiện, cô ấy có thể chấp nhận con trai tôi, nhưng đây là điều khó khăn nhất. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và cảm thấy rằng gốc rễ của vấn đề là vì không có tiền, bởi vậy tôi đã quyết định bỏ việc làm và bắt đầu kinh doanh với một người bạn. Vài năm sau, mặc dù không quá giàu có nhưng cuộc sống của tôi cũng dễ dàng hơn, không còn lo chuyện cơm áo gạo tiền mỗi ngày nữa.

Hiện tại, con trai tôi đã lên 6 tuổi, nó rất lanh lợi và không đòi mẹ thường xuyên như trước nữa. Nhưng nhiều lần, nửa đêm khi vào phòng đắp chăn cho con, tôi vẫn thấy tay thằng bé giữ tấm ảnh gia đình có hình của vợ cũ trong đó. Tôi không biết phải làm thế nào để thuyết phục thằng bé nên đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, một cô gái nói rằng cô ấy có thể chấp nhận con trai tôi, và ngày hôm đó, tôi đã đưa con trai đến gặp cô ấy. Khi đang đi trên đường, thằng bé bất ngờ chỉ vào một người bán trái cây bên đường và gọi mẹ. Giọng thằng bé rất to thu hút sự chú ý của nhiều người, tôi hơi ngượng muốn kéo nó đi nhưng lúc quay lại thì phát hiện người đó đích thực là vợ cũ của mình.

Con trai tôi chạy đến ôm mẹ. Vợ cũ lúng túng nhìn tôi rồi xoa đầu con. Tôi rất bất ngờ vì trước kia đã từng thuyết phục vợ đi bán trái cây nhưng cô ấy nói sợ người gặp quen sẽ xấu hổ. Không ngờ, sau 3 năm rời xa bố con tôi lên thành phố lập nghiệp, vợ cũ lại đi bán hoa quả.

Bỗng có khách đến mua trái cây, vợ cũ đẩy con ra để bán hàng. Lúc này, tôi mới chết lặng khi thấy ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của cô ấy không còn nữa. Cậu con trai cũng nhận ra và hỏi: “Mẹ ơi, ngón tay của mẹ đâu?” Cô ấy cười và nói: “Chúng không nghe lời nên mẹ không muốn chúng nữa.” Sau khi làm việc xong, cô ấy lấy một chiếc túi trái cây lớn đưa cho con trai tôi. Tôi vô thức định trả tiền, nhưng cô ấy quay đi không nhận. Nhìn qua ánh mắt, tôi nhận thấy vợ cũ như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, cô ấy không nói gì cả.

Gặp lại vợ cũ khiến tôi không còn tâm trạng hẹn hò nữa nên đã gọi điện cho bạn gái hủy cuộc hẹn. Về đến nhà, tôi gọi điện cho vợ cũ. Cô ấy thổn thức nói: "Em rất hối hận vì trước đây đã không nghe lời anh. Nếu ngày ấy em ở lại thì đã không bị mất hai ngón tay do bị kẹp vào máy. Ngày nào em cũng phải khóc vì hối hận". Rồi vợ cũ lại nói: “Con trai không có mẹ thật sự rất đáng thương”. Cuối cùng cô ấy ngập ngừng hỏi: “Chúng ta có thể tái hôn không anh?”. Tôi không biết phải nói gì nên đã lảng tránh sáng chuyện khác rồi cúp máy.

Cậu con trai hồn nhiên nói: “Bố, mẹ thương quá, chúng ta cho mẹ về ở cùng nhé?” Tôi không biết phải đáp lại thằng bé như thế nào vì những năm qua, tình cảm giữa chúng tôi đã phai nhạt, nếu chúng tôi tái hôn liệu sẽ có cuộc sống hạnh phúc không? Nhưng nếu không tái hôn, tôi không biết sẽ đối diện với con trai thế nào. Tôi rất đắn đo, xin mọi người cho tôi lời khuyên!

Theo Công lý & xã hội




 

Báo TINTUCVIETDUC-Trang tiếng Việt nhiều người xem nhất tại Đức

- Báo điện tử tại Đức từ năm 1995 -

TIN NHANH | THỰC TẾ | TỪ NƯỚC ĐỨC