Những thứ mất đi không thể lấy lại được, và khi mất đi rồi mới thực sự thấy nó rất quan trọng với mình. Đó là bài học tôi học được sau một lần lầm lỡ, trót dại mắc sau lầm rồi đánh mất đi tổ ấm, người vợ của mình.
Đàn ông là vậy, luôn tham lam ngay cả khi đã có vợ đẹp con ngoan, tôi cũng không loại trừ. Tôi đã từng có mối tình 4 năm với vợ, nhưng phải thú nhận rằng, khi lấy nhau, tình yêu của chúng tôi đã không còn mặn nồng như trước. Cái nghĩa là thứ lớn hơn cả, và chúng tôi lấy nhau cũng vì trách nhiệm với bản thân, với đối phương. Tình yêu đã biến thành trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tôi xác định lấy em, yêu em và làm chồng em, một người chồng vì gia đình, vì vợ vì con suốt cuộc đời. Nhưng có ai nói trước được điều gì, vì đôi khi cuộc sống có những cám dỗ mà ngay cả bản thân mình cũng không biết tại sao mình lại chạy theo nó.
2 năm làm vợ chồng, chúng tôi không có điều tiếng đi. Tôi vẫn đi làm, về nhà đúng giờ, ăn cơm với vợ con. Vợ tôi cũng cần mẫn, chăm chồng, chăm con, không có điều gì phải phật lòng cả. Nhưng cuộc sống như thế lại rất nhàm chán. Chỉ biết cắm đầu vào công việc, vợ cũng bận bịu con nhỏ, không còn thời gian lo lắng nhiều thứ nữa. Lâu lắm rồi chúng tôi không có cái gọi là không gian riêng tư. Một bữa ăn riêng, một ngày đi nhà hàng hay đi du lịch vài ba ngày là điều không thể. Cho con nhỏ đi thì không được, tí tí con lại khóc. Còn đi xa thì lại càng không.
Tôi bắt đầu tìm thú vui mới. Ban đầu là những cuộc tụ tập bạn bè cũ hồi đại học. Ai nấy đều có gia đình, người yêu cả rồi. Nhưng mà họ vẫn muốn được gặp gỡ anh em. Tôi quen dần với việc đó, chúng tôi định sẽ 1 tuần tổ chức nhậu một lần. Việc ấy cũng rất vui, tôi hài lòng vì chuyện đó.
Rồi tôi say sưa tối ngày với bạn bè. Có khi đi nhậu, anh em lại rủ đi chơi bar, đi hát hò rồi karaoke ôm. Nói chung, trò của đàn ông thì nhiều thứ lắm, đàn bà khó mà hiểu. Vợ tôi cũng vì thế mà bắt đầu tỏ thái độ, quản thúc thời gian của tôi. Cô ấy gọi điện mỗi khi tôi về muộn, cáu bẳn mỗi khi tôi không ăn cơm ở nhà. Cô ấy thường xuyên nhắc nhở tôi về chuyện chơi bời và uống rượu. Gần như ngày nào tôi cũng có tí men trong người, nhưng tôi không say.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. Vợ chỉ biết nấu ăn, người đầy mùi bếp núc, chỉ biết than vãn, kêu ca chuyện chăm con mà chẳng bao giờ để ý tới cảm giác của chồng, không biết chồng cần gì, muốn gì. Tôi càng so sánh vợ với người khác bao nhiêu thì càng thấy chán vợ bấy nhiêu.
Và trong đám những cô gái chơi cùng, tôi bắt đầu chọn được một người con gái tôi cảm thấy ưng ưng. Cô ta đồng ý làm bồ nhí của tôi với yêu cầu là, tôi phải chu cấp cho cô ta. Cuộc sống thuê nhà và tiền bạc ăn tiêu, hàng tháng tôi phải bỏ ra một khoản như thế gọi là khoản ‘tình phí’ nuôi bồ nhí.
Lâu dần tôi cảm thấy nghiện chuyện cặp bồ. Bên bồ tôi cảm thấy thảnh thơi vô cùng chứ không phải chịu những lời trách cứ, than vãn từ vợ. Tôi muốn được ở bên cô ấy mỗi khi mệt mỏi thay vì về nhà ăn cơm với vợ. Và chuyện vắng mặt ở nhà là chuyện thường xuyên.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến tiền và tiền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi tiền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. (ảnh minh họa)
Tôi nói với vợ rằng, chuyện chơi là chuyện tự do của tôi, nên cô ấy không được quản thúc tôi quá. Tôi muốn được sống phóng khoáng một chút. Vợ tôi không phàn nàn nhiều, cô ấy biết tôi ngoại tình từ bao giờ ấy, tôi cũng không hay. Cô ấy chỉ bảo, ‘em đã biết mọi việc, nếu anh tiếp tục thì mình ly hôn’.
Lúc ấy, có vẻ như tôi hứng thú với bồ quá, nghĩ là cô ta có thể thay vợ chăm sóc tôi, vả lại cô ta cũng muốn lấy tôi làm chồng từ lâu lắm rồi. Thế nên, tôi hi vọng, khi tôi nói ly hôn thì cũng có người đến với tôi. Nói là vậy, nhưng tôi cũng chỉ có ý dọa vợ thôi, nào ngờ vợ tôi ly hôn thật. Thế là, chúng tôi chia tay nhau đơn giản như thế.
Ngay sau đó, vì bực mình vợ, tôi lấy vợ mới. Vì tôi nghĩ không có người này thì lại có người khác, muốn sinh bao nhiêu con chẳng được? Chúng tôi lấy nhau nhưng tình yêu đã hết, chỉ còn là trách nhiệm nên có lẽ bỏ nhau cũng không quá luyến tiếc.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến tiền và tiền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi tiền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. Ngày ngoại tình cô ấy bịa ra mình làm nghề này, nghề nọ, giờ thì chẳng thấy làm gì, cắt tóc gội đầu còn không xong. Không đưa tiền thì cô ấy bảo “ngày xưa anh hay đưa tiền cho em, giờ sao em là vợ anh rồi, anh lại không lo?”. Thế là, tôi lại phải cung phụng, nuôi một người vợ chiều chồng chuyện ‘chăn gối’ nhưng lại không hề hay biết chuyện nấu cơm, dọn nhà. Việc cô ta biết là làm đẹp.
Quá chán, tôi lại đi theo con đường cũ. Tìm quên trong rượu chè bài bạc. Tôi muốn tìm lại cuộc sống trước kia, muốn sống đời hạnh phúc bên vợ con. Bỗng trong lòng tôi cồn cào nỗi nhớ con trai, nhớ cảm giấc mỗi lần con bi bô gọi bố. Tôi nhớ quay quắt người vợ lầm lì nhưng lại cái gì cũng chu đáo với chồng con. Giờ thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác, phải sống với cô bồ mà vốn chỉ biết tới đồng tiền của tôi.
Tôi ân hận quá vì đã bỏ vợ ra đi, đã nông nổi ly hôn để giờ phải sống trong sự day dứt. Nếu cho tôi làm lại, tôi nhất định chung thủy, là người chồng tốt và cả đời này không bao giờ nghĩ tới chuyện trai gái. Nhưng liệu có còn cơ hội cho tôi không?
Theo Khám phá.