Tôi đã từng oán hận chồng, từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho chồng.
Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế? Tôi chỉ không ngờ, anh đang cố gắng hết sức, đang phải một mình chống chọi với cái chết để mẹ con tôi được sống bình yên nhất.
Chồng tôi lớn hơn tôi 6 tuổi, là người đàn ông đĩnh đạc, chín chắn. Ngay khi yêu anh, tôi đã có cảm giác bình yên, an tâm. Hơn một năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức hôn lễ. Ngày cưới, nhìn anh nhẹ nhàng cẩn thận lấy những mảnh kim tuyến xuống khỏi tóc tôi mà ai cũng trầm trồ. Suốt thời gian chụp ảnh và đi cảm ơn mọi người, anh cũng đi sau, nâng váy cho tôi. Bạn bè tôi còn nói tôi may mắn khi gặp được một người đàn ông tốt như anh.
Mới cưới, chúng tôi luôn dính nhau như hình với bóng. Chồng tôi chẳng bao giờ để tôi ở nhà một mình. Biết tôi sợ nhất cô đơn và bóng đêm nên anh đi đâu cũng dắt tôi theo, kể cả đi nhậu với các chiến hữu. Trong nhà tôi có tới cả chục đèn ngủ để tôi không sợ bóng tối.
Chúng tôi chưa từng cãi nhau một lần nào. Tôi sinh con, anh chăm tôi còn kĩ hơn mẹ tôi. Vì mới sinh cơ thể lúc nào cũng nóng nực nên tôi không chịu mang tất chân. Chồng tôi lại canh khi nào tôi ngủ lại nhẹ nhàng đeo tất vào chân tôi.
Nửa tháng sau sinh, anh nấu nước vỏ bưởi và bồ kết rồi gội đầu cho tôi.
Việc chăm con anh cũng phụ giúp tôi. Quần áo của con, anh giặt riêng để bé không bị ngứa. Cứ đi làm về anh lại bế con để tôi được nghỉ ngơi. Chúng tôi hạnh phúc đến mức bố mẹ tôi đều lấy anh ra làm gương cho những anh rể khác.
Thế mà cách đây một năm, gia đình tôi có biến động dữ dội. Chồng tôi lơ là hẳn vợ con. Đi làm về anh lại đi nhậu, đi chơi tới khuya. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn. Tôi mệt mỏi, đau khổ vì sự thay đổi của anh. Anh cũng ít trò chuyện, ít bế con hơn.
Cho đến một lần anh đánh con vì bé dám ngồi lên bụng anh lúc anh đang nằm thì tôi không chịu được nữa. Tôi bế con về ngoại. Chồng tôi không những không sang xin lỗi mà còn hối thúc tôi li hôn. Đó là giai đoạn mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến nữa.
Sĩ diện, cảm giác hết thương yêu, lòng tự trọng khiến tôi nhanh chóng đưa đơn ra tòa. Ngày gặp nhau tại tòa, tôi bất ngờ khi thấy chồng cũ tiều tụy, phờ phạc hẳn đi. Nhưng tôi không quan tâm đến và còn cho rằng như thế là xứng đáng với một kẻ như anh. Chúng tôi chia tay nhau khá nhanh chóng. Chồng tôi để hết tài sản cho tôi để tôi nuôi con. Tôi cũng không thắc mắc gì vì như thế là đúng.
Tôi đã mất tới hai tháng mới có thể nở được nụ cười gượng gạo. Lúc nào tôi cũng cảm thấy chông chênh, cô đơn và nhớ đến anh. Chỉ cần nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc bên anh trước đây, tôi lại khóc. Suy cho cùng tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi.
Giờ mọi việc thật sự không thể cứu vãn rồi. (Ảnh minh họa)
Hôm qua, tôi nhận được tin báo chồng cũ sẽ bị bệnh viện trả về nhà chăm sóc.
Tin ấy chẳng khác nào tin sét đánh với tôi. Tôi bỏ làm, chạy đến bệnh viện. Nhìn anh nằm im lặng, dây quấn đầy người, tim tôi thắt lại, đến thở cũng thấy khó khăn.
Mẹ anh ôm lấy tôi khóc. Bà rút trong túi xách một cuốn sổ tiết kiệm mà người thụ hưởng chính là tôi.
“Nó bị suy thận mà giấu hết mọi người. Nó không muốn chữa trị vì có chữa cũng chỉ tốn tiền mà không sống được bao lâu. Nó dặn mẹ đưa lại cho con. Nó muốn mẹ con con phải sống thật tốt và nhanh quên nó đi”.
Từng lời mẹ chồng nói như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi chỉ biết cầm lấy tay anh mà khóc nấc lên. Tôi đau quá. Là do tôi vô tâm, do tôi hận anh nên đã chủ động từ bỏ anh. Để rồi đến cuối cùng tôi không thể chuộc lỗi với anh nữa. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi sẽ mất anh cả đời. Tôi hối hận quá. Đến giây phút này tôi mới nhận ra mình đã yêu anh nhiều đến thế nào.
Nguồn: Trí thức trẻ