Marcus Mehta. Ảnh: Sunday Express.
Năm 21 tuổi, khi Marcus (Mỹ) đang hoàn thành bài tốt nghiệp đại học thì cảm thấy không khỏe. Chàng trai trẻ cố gắng kết thúc kỳ thi, sức khỏe ngày càng suy yếu với các biểu hiện vàng da, mệt mỏi. Kết quả xét nghiệm máu sau đó cho thấy Marcus mắc căn bệnh hiếm gặp là viêm gan siêu vi loại tự phát.
Theo Express, căn bệnh khiến Marcus chỉ còn vài ngày để sống bởi chức năng gan đã giảm xuống mức một phần trăm. Bác sĩ cho biết, điều duy nhất cứu được mạng sống của anh khi ấy là thực hiện ngay lập tức ca ghép tạng.
Cha của Marcus là bác sĩ đa khoa, song ông không thể làm gì được cho con trai mình. “Cha tôi suy sụp bởi bệnh tình của tôi. Ông đã điều trị và chữa lành bệnh cho nhiều người trong hơn 30 năm, tôi cảm thấy sự tuyệt vọng trên gương mặt ông khi không thể làm gì tốt hơn cho con trai mình”, Marcus ngày nay .
Trong tuyệt vọng, gia đình Marcus bất ngờ nhận được thông báo từ bệnh viện là đã có tạng phù hợp để ghép cho con trai. “11h30 ngày 24/10/2008, tôi được bác sĩ cho biết sẽ tiến hành ca ghép tạng vào 5h sáng hôm sau. Đêm đó tôi không ngủ được. Tôi có niềm tin mãnh liệt vào bác sĩ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ chết”, chàng trai trẻ nhớ lại.
Marcus cho biết vẫn nhớ như in ngày ấy khi nằm trong phòng gây mê, mẹ anh đã khóc. “Đừng lo lắng, con sẽ ổn thôi”, anh động viên mẹ.
“Và tôi đã ở đây hôm nay. Nhưng các bạn khó có thể hình dung được tôi đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp thế nào”, Marcus nói.
Nay là một bác sĩ, Marcus kể lại khi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, anh trải qua những cơn đau khủng khiếp. Với năm dây dịch truyền cắm vào da thịt và 50 thanh ghim trong vùng bụng, anh đau đớn đến mức không thể di chuyển. Cuối cùng, bằng sự nỗ lực, bệnh nhân sau ca phẫu thuật ghép gan đã có thể thực hiện vài bước đi đầu tiên trong phòng chăm sóc đặc biệt cùng với sự giúp đỡ của hai y tá. Tính cách thích độc lập, Marcus cố gắng tự phục hồi mà không cần làm phiền đến ai. Một mình anh tập di chuyển trên khung Zimmer.
“Tôi được phẫu thuật vào tháng 10/2008 và về nhà với bố mẹ một tháng sau đó. Đó là một đợt hồi phục dài. Tôi phải uống khoảng 30 viên thuốc mỗi ngày để đối phó với cơn đau và giúp nhanh chóng phục hồi cơ thể”.
Marcus sau đó đã mất cả năm trời để trở lại sức khỏe như trước đây. Bây giờ, anh đã có phong độ tốt. Anh phải thường xuyên uống hai loại thuốc để giúp gan mới duy trì hoạt động tốt.
“Rất ít người có cơ hội sống thứ hai trong cuộc đời và tôi biết rằng mình may mắn nằm trong số đó. Sau trận thập tử nhất sinh đó, quan điểm của tôi về cuộc sống đã thay đổi rất nhiều. Tôi không bao giờ lãng phí một phút giây nào. Điều quan trọng nhất là tôi quyết tâm trở thành bác sĩ”.
“Tôi mong muốn mình được như những bác sĩ phẫu thuật tuyệt vời, những người đã cứu mạng tôi. Và tôi cũng luôn mang theo thẻ hiến tặng mô tạng bên mình ở mọi lúc mọi nơi, bởi vì nếu ai đó không mang theo nó, tôi sẽ không sống đến hôm nay. Mạng sống của tôi là nhờ sự bất hạnh của người khác mới có được. Tôi vô cùng trân trọng”, Marcus nói thêm.
Nguồn: Xã luận