Không ai đoán được chúng mấy tuổi, khuôn mặt của chúng đã hoàn toàn biến dạng bởi căn bệnh quái ác.
Hoàn cảnh của hai đứa trẻ ra sao, những người nuôi dưỡng cũng không biết. Rất may số phận run rủi đã đưa chúng trôi dạt về tận Bệnh viện Da liễu Văn Môn (Vũ Tân, Vũ Thư, Thái Bình).
Ở đây chúng được chữa bệnh, được yêu thương dù biết rằng căn bệnh của hai cháu sẽ không bao giờ chữa khỏi.
Không thể cầm lòng...
Chị tên Khánh, em tên An, quê 2 bé ở Thái Nguyên, Khánh là chị, năm nay 11 tuổi, An là em, 9 tuổi. Có người lại nói 2 đứa là chị em sinh đôi.
Bố 2 bé đã chết, mẹ thấy con bệnh tật đã bỏ đi biền biệt và lấy chồng ở một nơi xa xứ nào đó.
Cách đây 2 năm, một cha xứ đã gặp hai đứa trẻ này ở Thái Nguyên rồi mang về Thái Bình. Sau đó Bệnh viễn Da liễu Văn Môn đã nhận nuôi và chữa bệnh cho chúng.
Biết được bệnh tình hiểm nghèo, các y, bác sĩ ở Văn Môn đã đưa các cháu đến những bệnh viện tốt nhất, gặp những chuyên gia hàng đầu cả nước để khám bệnh nhưng kết luận cuối cùng là bệnh của Khánh - An sẽ không thể chữa khỏi.
Hiện tại, 2 cháu vẫn đang sống trong sự đùm bọc chở che của những người y, bác sĩ viện này.
Tôi biết Khánh - An qua một diễn đàn kêu gọi sự ủng hộ của những tấm lòng hảo tâm trên cả nước để giúp 2 em chữa căn bệnh vảy nến.
Nhìn vào tấm ảnh của 2 bé tôi thật sự đau lòng bởi các cháu mới 10 tuổi đầu mà đã phải vật vã đau đớn với bệnh tật.
Mặc dù đã biết được phần nào về 2 bé nhưng khi về tới Bệnh viện Da liễu Văn Môn, tôi thật sự choáng váng.
Trước mặt tôi là hai đứa trẻ đã mất hết hình dạng của một con người. Từ đầu đến chân đã biến dạng hoàn toàn. Nhìn chúng chẳng thể đoán được tuổi tác, mỗi lần chúng cười, hay cố đánh vần một chữ cái khó, khó có thể cầm lòng...
"Người không mang họ"
Khi mới đến bệnh viện, tôi đã cố gắng tìm hiểu về hoàn cảnh của Khánh - An, thế nhưng gặp BS Bùi Huy Thiện, giám đốc Bệnh viện Da liễu Văn Môn cũng lắc đầu.
Theo sự chỉ dẫn của ông Thiện, chúng tôi tìm gặp xơ Hoà, người đang trực tiếp nuôi dưỡng hai cháu, nhưng xơ Hoà cũng không rõ. Xơ Hoà bảo, nghe nói chúng ở Thái Nguyên, bố mất, mẹ đi lấy chồng.
Chiếc xe đạp là bạn duy nhất của Khánh - An trong khu điều dưỡng |
Chỉ biết có vậy. Xơ Hoà mách nước nên tìm đến cha xứ Jos Mai Trần Huynh thế nhưng cha Huynh cũng tiếp nhận hai cháu từ một người khác...
BS Thiện cho biết: Ngày Khánh và An mới về, da chúng đỏ ửng, đầu trọc lốc và toàn vẩy. Chân tay đều bong vẩy và nứt nở. Hai con mắt đỏ và lồi ra.
Bệnh viện Da liễu Văn Môn vốn là nơi nuôi dưỡng của hàng trăm bệnh nhân phong có hoàn cảnh đặc biệt. Nhiều người đã từng đối diện với bệnh nhân phong với mức độ tàn phế khủng khiếp thế mà khi mới nhìn thấy Khánh - An họ vẫn hoảng sợ không dám đến gần.
Chúng lui cui đi lại khó nhọc trông rất tội nghiệp.
Các bác sĩ tại Văn Môn đã gửi hồ sơ bệnh án của Khánh Và An tới nhiều nơi nhưng đều nhận được câu trả lời: "Không chữa dứt được bệnh".
Với tổn thất ở mắt quá nặng, một bên mắt của Khánh bị lồi ra và bị hỏng hẳn. Các bác sĩ đã phẫu thuật và cắt bỏ một bên mắt hỏng.
Cả hai cháu cũng đã được đưa về Viện Da liễu TW nhưng viện này cũng đành bất lực.
Côi cút trong trại phong
Những đứa trẻ cùng tuổi với Khánh - An chẳng ai dám chơi cùng. Ngày ngày, ngoài sự chăm sóc của xơ Hoà và được học chữ của một bệnh nhân phong dạy dỗ, thời gian còn lại Khánh - An lại thui thủi chơi trong khu điều trị.
Xơ Hòa tỏ ra lo lắng: "Những đứa trẻ ở trong xóm không chơi với chúng, chúng không thể hòa nhập với xã hội bên ngoài. Sự yêu thương chở che của những người ruột thịt chẳng có. 10 tuổi đầu các em đã bị quẳng ra ngoài xã hội sống cảnh cút côi. Được mọi người thương yêu chăm sóc nhưng thiếu tình mẫu tử, điều đó chẳng thể nào bù đắp được".
An đang đọc bài cho BS Bùi Huy Thiện, giám đốc Bệnh viện Da liễu Văn Môn nghe |
Những bệnh nhân ở khu nuôi dưỡng cho hay: Bây giờ hai cháu đã mạnh dạn và khôn hơn rất nhiều. Ngày mới đến cả ngày chúng chẳng nói một lời, nhiều người còn tưởng hai cháu không biết nói. Thấy người lạ đến gần là hai cháu lại co rúm, chúng ngại tiếp xúc đó có thể là kết quả của những ngày hai bé bị xa lánh bởi bệnh tình đáng sợ.
Khánh và An đã 10 tuổi, thế nhưng cả hai bé chưa biết đọc, chưa biết viết và chưa một lần được đến trường.
"Dù miệt mài dạy đến đâu thì chúng lại quên ngay. Học chữ và các phép tính cộng, trừ, nhân chia với chúng quá khó. Hình như các thứ thuốc hai em uống tuy làm giảm được bệnh nhưng đã vắt kiệt sức khoẻ và trí thông minh của các em. Tương lai của Khánh và An sẽ ra sao khi mọi con chữ bị đè bẹp bởi thuốc và bệnh tật", xơ Hòa buồn bã.
Hôm tôi gặp Khánh và An, có cảm giác đó là một ngày hiếm hoi mà hai em được vui vẻ và chia sẻ nhiều điều.
Khoảnh khắc cô đơn của các em như được lấp đầy trong chốc lát. Không khí rộn ràng khi chúng tôi có mặt ở khu điều dưỡng hoàn toàn im bặt khi bác sĩ Thiện cùng mọi người trong đoàn nói lời chia tay. Khánh và An đứng dậy vòng tay và chào mọi người đầy lễ phép. Đoàn đã rời xa nhưng Khánh - An vẫn chưa thể rời mắt.
Tôi biết, tối nay cũng như bao nhiêu đêm khác, Khánh - An lại côi cút trong khu điều dưỡng bệnh phong Văn Môn.
|
Theo ungthuquocgia.vn.