Mẹ con khắc khẩu

Mẹ con khắc khẩuMẹ sợ con gái “chống ề” nên mở mắt ra là giục, giục ngày, giục đêm. Phát cáu cả người. Mẹ sợ con gái “chống ề” nên luôn luôn khuyến khích con gái ăn mặc đẹp. Make up thoải mái mẹ chẳng bảo gì, mẹ bảo mặc sao cho đẹp là được, làm sao để “lừa" được một thằng là mẹ mừng.

Mẹ và con gái chẳng bao giờ hợp nhau, luôn khắc khẩu với nhau. Nhưng lạ một điều là dù chuyện vui, chuyện buồn gì, chuyện linh tinh, lặt vặt hàng ngày hay ngay cả kêu ca phàn nàn về chuyện gì mẹ đều kể cho con gái nghe đầu tiên và ngược lại con gái cũng thế.

Mẹ hay mắc bệnh nói nhiều, nói dai. Mẹ hay mắng, hay kêu ca con gái đoảng, con gái lười, con gái cẩu thả. Mẹ hay bảo: “mày mà không thay đổi thì ma nó lấy”… nhiều lúc tức anh ách. Chẳng may con gái có làm chuyện gì “tội lỗi” thì không chỉ mẹ nói một lần xong là thôi đâu mà lúc nào tức chuyện gì mẹ lại lôi ra nói, nói mãi không thôi.

Mẹ hay tiếc tiền. Biết mẹ hay tiếc tiền con gái mua cái gì đáng giá 10 về nhà chỉ dám nói 5 thôi để mẹ đỡ sốt ruột, đỡ kêu ca là “ăn hoang phá hại”.

Mẹ thích quan tâm, chỉ cần mua tặng mẹ cái gì nhỏ nhỏ thôi là mẹ sẽ đi khoe khắp xóm. Tự hào lắm…

Mẹ hay “zên” hừ hừ mỗi khi mẹ ốm. Dù chỉ là hắt hơi, sổ mũi cũng phải kêu to cho chúng mày quan tâm.

Mẹ hay “ngáy” mỗi khi ngủ. Bất kỳ ngủ ngày hay ngủ đêm lúc nào cũng “ngáy”. Lúc khoẻ thì ngáy to, rõ ràng như kéo gỗ ấy. Lúc yếu thì phì phì, phò phò…, thảm thiết lắm. Ai mà mất ngủ mà nằm cạnh mẹ thì váng hết cả đầu, ung cả óc. Sáng ngủ dậy nói thì lại bảo: “Tao có ngáy đâu”. Nhiều khi con gái nói không tin đành lựa lúc nào ngáy to nhất lấy ngay máy điện thoại ra ghi âm để làm bằng chứng.

Mẹ thích đọc báo, có chuyện gì giật gân đại loại như kiểu buôn ma tuý hay giết người… thì gặp ai mẹ cũng kể vach vách như một cái đài phóng thanh cho mà nghe. Mặc dù người ta đã nghe chán rồi. Mẹ thích quan tâm đến tình hình chiến sự thế giới: kiểu như vụ sữa nhiễm Melamine của Trung Quốc thế nào, hay sự kiện ông “ Brack Obama” lên nhậm chức tổng thống Mỹ ngày nào, hỏi cái mẹ sẽ kể cho nghe một cách say sưa.

Mẹ thích điện thoại di động, nhưng lại chỉ biết mỗi 2 chức năng: nghe và gọi. Mẹ mắc bệnh hay quên, con gái vừa bảo cách sử dụng hôm trước, hôm sau đã hỏi: “Mày ơi! mẹ lại quên rồi”. Mẹ thích điện thoại phải có chụp ảnh, có thẻ nhớ để nghe nhạc. Mẹ thích nhất 2 bài hát: “Nửa vầng trăng” của Đàm Vĩnh Hưng và “Cầu vồng khuyết” của Tuấn Hưng. Mẹ bảo: “Lúc nào mày cop vào điện thoại cho mẹ”. Không ngờ mẹ lại trẻ trung như vậy, hehe.

Mẹ thích mua sắm cho con gái mặc dù chẳng biết con gái có thích hay không? Mà mẹ mua toàn đồ không đúng style của con gái nên chẳng lần nào con gái thấy ưng.

Mẹ “đồng bóng” nhất. Nếu nịnh một câu thì “cởi lòng cởi dạ”. Nếu thích thì khen hết lời. Còn nếu ghét thì “như nước đổ đi”. Đừng có xin tiền, 1 xu cũng không.

Mẹ sợ con gái “chống ề” nên mở mắt ra là giục, giục ngày, giục đêm. Phát cáu cả người. Mẹ sợ con gái “chống ề” nên luôn luôn khuyến khích con gái ăn mặc đẹp. Make up thoải mái mẹ chẳng bảo gì, mẹ bảo mặc sao cho đẹp là được, làm sao để “lừa" được một thằng là mẹ mừng. Cứ có đứa bạn nào mời cưới là mẹ lại sôi sùng sục, ùng ục… lại bảo “Nhà mình vô phúc”.

Mẹ hay chê con gái “vừa xấu, vừa đen” , hay khen con trai mẹ “vừa trắng trẻo, vừa thông minh học giỏi". Mẹ hay bảo: “Tao không hiểu mày giống ai mà vừa đen vừa xấu, vừa lùn không được cái điểm gì. Thế này có khi lấy chồng phải “các thêm”. Con gái tức tối: “Vâng, tại mẹ đẻ con xấu, nên sau này lấy chồng người ta cho con 5 chỉ vàng thì mẹ phải cho con mẹ một cây, gọi là bù đắp”.

Mẹ biết các con thích ăn món gì là mẹ sẽ tương món đó 3-4 bữa liền tù tỳ, bao giờ lên tiếng kêu chán mới thôi. Sướng nhất là cứ đi làm về là mẹ đã nấu cơm xong hết rồi, chỉ việc ăn. Mẹ bảo “tao chẳng khác gì ô sin nhà mày”. Nói chung là mẹ luôn thương con.

Con gái háy cáu kỉnh mỗi khi bị mẹ mắng, sưng mặt lên mỗi khị bị mẹ giục “chống lầy”, tức anh ách mỗi khi bị mẹ nói nhiều, nói dai, nói dài.

Con gái luôn ỉ lại vào mẹ, vì cậy có mẹ suốt ngày ở bên nên chẳng chịu làm gì, chẳng chịu “tự lập”, cái gì cũng mẹ. Chẳng biết sau này không ở cạnh mẹ thì sống thế nào đây.

Con gái biết giờ mẹ đang lo lắng cho con gái rất nhiều. Con gái đang là “tâm điểm” của nhà, là quả bom nổ chậm mà cả nhà đang chờ nổ khẩn cấp. Mẹ hay bảo “đời mẹ vất vả, mày lấy mẹ làm tấm gương, mà tránh ra”. “Đời con gái phải biết điểm dừng đúng lúc thì mới hạnh phúc. Đừng có quá ham hố cái gì rồi sẽ khổ”.

Cuộc đời sẽ có nhiều sóng gió, sẽ có những chuyện xảy ra bất ngờ, phải biết “dìm” những khó khăn, phải biết tự lo cho bản thân mình. Mẹ ơi! Con sẽ sớm “chống lầy” cho mẹ mừng.

Con gái cũng thích quan tâm đến mẹ nhưng lại ngại thể hiện, không muốn cho mẹ biết tình cảm thật của mình. Đây là lần đầu tiên con gái viết những dòng này, con gái cũng chẳng muốn mẹ đọc những dòng này. Vì chỉ cần trong lòng con gái luôn luôn mong mẹ khoẻ mạnh và luôn là chỗ dựa vững chắc của con, luôn ở bên cạnh con những lúc con khó khăn. Thật khó để nói “ Con yêu mẹ” nhưng thực tình trong lòng con luôn có mẹ.

“Không ai yêu mẹ bằng con. Không ai thương con bằng mẹ”

Con gái Bắc Ninh.

Bài viết liên quan