Sáng nào, trước khi vào lớp, con đều dặn mẹ: “Chiều mẹ đón con sớm nhé”, có khi con vừa nói vừa rơm rớm nước mắt...
"MẸ ƠI, MẸ NHỚ ĐÓN CON SỚM NHÉ...!"
Sợ con khóc, không chịu đi học, lần nào mẹ cũng gật đầu, nhưng chưa một lần mẹ thực hiện lời hứa đó với con. Chiều nào cũng vậy, con luôn là người về muộn nhất lớp…
Mẹ đã nghĩ, những lời dặn dò của con chỉ là một thói quen vì ngày nào con cũng lặp lại. Vì vậy, dù đã đến giờ đón con nhưng nếu khách đông, mẹ lại ráng bán thêm ít hàng, đóng cửa muộn một chút. Dù đã đến giờ đón con, nếu đang dở câu chuyện với hàng xóm, mẹ vẫn cố tiếp tục. Dù đã đến giờ đón con, nhưng phim đang đến hồi gây cấn mẹ vẫn nấn ná thêm chút nữa. Bao nhiêu lần như vậy, mẹ không biết rằng, ở trường con thấp thỏm chờ mẹ đến nhường nào…
Đến hôm qua, cô giáo gọi điện cho mẹ, bảo mấy bạn cùng lớp đều thích quà này quà kia cho dịp năm mới, chỉ riêng con muốn được mẹ đón sớm một lần. Mẹ nghe mà giật mình thảng thốt. Cô hỏi, mẹ có thể thực hiện mong muốn đó của con không? Giờ mẹ mới hiểu, mỗi buổi sáng, con lặp lại câu nói đó không phải do thói quen mà là mong muốn thực sự. Vậy mà mẹ thờ ơ, không quan tâm đến điều đó mà chỉ hứa “lèo” cho qua chuyện.
Chiều nay, mẹ quyết định đến trường con sớm hơn thường lệ, xin bác bảo vệ cho vào lớp con. Đứng ở cửa sổ quan sát, thấy con đang chơi cùng các bạn nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra cửa lớp. Càng gần đến giờ về, con càng nhìn nhiều hơn. Khi bạn đầu tiên được bố đón, con vội vã cất đồ chơi, ra đứng cạnh cửa. Nhìn ánh mắt mong chờ của con, lòng mẹ như thắt lại. Đã bao lâu nay, con vẫn thế, cứ mỗi buổi chiều tan lớp con đều như vậy, nhưng rồi con luôn là người ra về cuối cùng, thậm chí có hôm phải ở cùng bác bảo vệ vì mẹ vô tâm. Nỗi buồn về muộn như ám ảnh trong tâm trí con.
Vừa thấy mẹ xuất hiện ở cửa lớp, con đã nhảy cẫng lên vì vui mừng, vội vàng chào cô rồi lấy cặp, lon ton chạy về phía mẹ. Khác hẳn mọi lần, mẹ đến muộn, con lầm lũi lên xe, không nói một lời. Ra đến sân trường, con phụng phịu: “Hôm nay còn sớm, mẹ cho con chơi cầu trượt, bấp bênh nhé”. Nhìn con thoải mái vui đùa cùng các bạn được bố mẹ đón sớm, mẹ chợt hiểu, vì sao con thích về sớm đến vậy…
Mẹ không chở con về nhà ngay mà đi lòng vòng dạo phố, hỏi con thích mua quà gì, con cười toe toét: “Mẹ đã tặng quà cho con rồi mà, mẹ đã đến đón con sớm”, mẹ nghe mà lòng nặng trĩu. Con yêu, từ nay mẹ sẽ đón con sớm, một điều tưởng chừng bình thường nhưng lại là niềm mong ước của con. Vậy mà, bấy lâu mẹ nào có nhận ra…
Tuổi thơ của con chỉ có 1 lần... Hãy dành thời gian chất lượng cho con các cha mẹ nhé! Vì "Những gì con nhận lúc còn thơ, khi lớn lên con đem làm vốn sống".