Đối với những mới sang Đức sống vài năm, có lẽ ngoài cái khó khăn lớn mà ai cũng gặp phải đó là Tiếng Đức.
Nhưng khi nhiều năm trôi qua ,khi rào cản ngôn ngữ không còn là vấn đề nữa, thì lại xuất hiện một khó khăn mới và cũng lớn không kém, đó là nỗi cô đơn khi Thu về.
Tuy mùa Thu ở Đức đẹp và lãng mạn , luôn làm ngất ngây lòng người khi được đi trên con đường thẳng tắp phủ đầy lá vàng rơi , cộng thêm điệu nhạc valse nhẹ nhàng và du dương phát ra ở đâu đó dễ đưa lòng người vào ...hư ảo
Nhưng cảnh Thu chỉ thật sự đẹp đối với những ai đã sống ở Tây từ nhỏ hay sinh trưởng ở Tây, còn đối với một số người sang Đức khi tuổi không còn trẻ nữa nhưng cũng chưa ...kịp già , thì Thu hay Đông về, là họ luôn mang một nỗi buồn hay nỗi cô đơn nào đó mà không thể diễn tả bằng lời ....và cũng chẳng biết tỏ cùng ai.
Vì do xung quanh họ không có người thân ở bên cạnh hay một người Việt nào ....còn nếu đem nỗi niềm mà tâm sự với hàng xóm hay bạn thân là ...người Tây , thì có lẽ họ chỉ nhận được vài câu an ủi là nên ...về VN thăm nhà hoặc cái gật đầu thông cảm, rồi ai lại về nhà nấy ....
Nhiều người luôn nói với tôi, đó là mỗi độ Thu về là họ luôn mang nỗi buồn cũng như sự cô đơn trong lòng.
Và sự cô đơn cứ lớn dần khi mùa Thu thật sự sang với sắc trời ảm đạm ,gió mưa lạnh lẽo, và khi màn đêm buông xuống thì nỗi cô đơn luôn tràn ngập khi sự yên tĩnh bao trùm ,nhìn ra cửa sổ chỉ thấy ánh đèn đường vàng nhạt hắt ánh sáng yếu ớt xuống mặt đường , hay bất chợt thấy vài chiếc lá khô rơi xuống hay vài giọt mưa Thu bay bay , cũng làm nỗi buồn dâng lên vì nhớ nhà ....để rồi sự cô đơn cứ gậm nhấm trong lòng
Mỗi khi gặp những người như vậy, thì tôi cũng chẳng biết nói gì và cũng không biết khuyên họ thế nào , vì vui buồn đều phụ thuộc vào từng hoàn cảnh và cuộc sống của mỗi người .
Vẫn biết rằng cuộc sống ở Đức , không phải chỉ có mỗi an sinh , phúc lợi xã hội hay phong cảnh hữu tình....mà họ cần có một ai đó để chia sẻ để khỏa lấp sự cô đơn và trống vắng trong lòng ....
Riêng bản thân tôi khi đi công du ở một xứ sở xa lạ, mặc dù chỉ xa gia đình ,xa nước Đức chỉ hơn một tuần, nhưng khi đêm về ngồi một mình ở Balkon khách sạn, chợt thấy một ngôi sao sáng nhất trong vô vàn vì sao ,thì lại cũng cảm thấy hơi ..."cô đơn". Nhưng lúc đó cũng chỉ cho qua vì chỉ xa nhà và Berlin một thời gian ngắn ....nhưng còn những người phải xa cả một thời gian dài vô tận khi định cư thì sao nhỉ ? Có lẽ họ phải tự làm chủ bản thân mình, nếu không thì họ cứ khổ đau cả đời ...mỗi khi mùa Thu sang hay đêm Đông gió lạnh về ...
Không ai mang mãi một niềm đau hay đi mãi một đôi giày, rồi đến một lúc nào đó cũng phải tự điều chỉnh để phù hợp với cuộc sống ở Tây .Nếu không sẽ dằn vặt và khổ sở cả đời vì những chuyện không đâu ....
Tôi có đọc được một bài nói về sự cô đơn của người Việt trên nước Nhật do một bạn nữ đang sống và học tập ở xứ sở Phù Tang, bạn ấy có viết về sự cô đơn của người Việt xa xứ nhưng sau đó lại kết thúc bằng một câu khá hay ..
...."Vậy đó ,ở nước Nhật, sự cô đơn ban đầu là do số phận đưa đẩy, sau đó là lựa chọn và cuối cùng là sở thích. Người ta đi mãi cũng thành đường và cô đơn mãi thành thói quen .."
Nguồn: An Thanh Le