“Hôm nay mẹ về muộn, hãy ăn nốt chỗ cá kho trong tủ lạnh nhé, chuối và sữa cũng trong tủ lạnh. Thôi nhé mẹ phải đi đây, cuối tuần mẹ đưa đi chơi, mẹ hứa…”
Cuộc sống ngày nay thay đổi quá nhanh trong dòng chảy của thời đại thông tin. Những giá trị trước kia bị thay thế rất nhiều bằng những giá trị mới làm cho nhiều người mất hướng, bởi vì con người cũng chỉ là một sinh vật chịu sự chi phối của quy luật tự nhiên.
Người ta không biết nên đọc cái gì, học cái gì !
Công việc đã biến con người thành cái máy, họ không có thời gian cho chính mình và con cái họ.
Nhiều người nghĩ giản đơn là mình hy sinh đi làm để cho con đi học.
Họ quên một điều rất quan trọng là con cái họ rất cần họ, tiền bạc, đồ ăn, quần áo, đồ chơi đối với chúng chưa chắc đã là tất cả. Nhu cầu này đúng cho cả Tây và Ta.
Xin giới thiệu với các bạn tâm sự của em Phong và mong các bạn cho ý kiến, Phong sẽ trở thành người như thế nào.
LÚC NÀO MẸ CŨNG BẬN
Phong là con một, tính nhút nhát và luôn có cảm giác sợ phải làm phiền người khác. Bố mẹ Phong là bác sĩ, có phòng khám riêng.
Từ ngày ông bố bỏ mẹ con Phong đi thành phố khác sống vì hai người không thể ở với nhau, mẹ đưa Phong đến ở một nhà trọ cách trung tâm thành phố khá xa. Lúc nào mẹ cũng nói « rất bận », đi từ sáng tinh sương đến thật khuya mới về.
Đi học về là Phong cứ tha thẩn chơi một mình.
Chiều hôm đó mưa lâm thâm, đang không biết làm gì thì có tiếng chuông điện thoại, mẹ Phong gọi.
“Con ở đâu thế ? Mẹ gọi mấy lần mà chẳng có ai nhấc máy! Con tưởng mẹ không lo cho con à?”
“ Con đi chơi với bạn một lúc, chúng nó rủ con đi đá bóng”
“ Hôm nay mẹ lại về muộn, hãy ăn nốt chỗ cá kho trong tủ lạnh nhé, chuối và sữa cũng trong tủ lạnh, con xem sữa còn uống được không, nếu không thì uống tạm nước suối và nhớ phải đi ngủ sớm nhé! Con cần giấc ngủ! … thôi nhé mẹ phải đi đây, cuối tuần mẹ đưa đi chơi, mẹ hứa…”
“ Nhưng mẹ ơi…”
“ Thôi chào nhé Phong, con trai của mẹ!”
“ Mẹ, nhưng mẹ còn quên…”
Điện thoại đã đặt xuống.
Mẹ Phong không nhớ ngày mai là ngày gì à? Phong đã viết những nguyện vọng cho sinh nhật lần thứ 13 của mình để ở bàn mẹ từ lâu rồi, chính mẹ đã hứa gửi thư mời đi khắp nơi… Phong phải chuẩn bị cái gì đây?
Như thường lệ, 7 giờ đồng hồ báo thức, Phong dụi mắt xua giấc ngủ còn nuối tiếc. Ánh nắng ban mai tràn vào phòng, trời đúng là thời tiết của sinh nhật !
Em cố nghe xem có tiếng động nào trong nhà không, nhưng lặng thinh, không giống những lần sinh nhật khác em luôn được mẹ đánh thức.
Buồn bã em đứng dậy, phòng của mẹ mở, cửa sổ đóng, quần áo ngủ mẹ mặc đêm qua treo trên mắc áo. Em lao vào bếp với tia hy vọng cuối cùng nhưng chẳng có ai.
Trên bàn bếp có một ly cà phê uống dở, một cái đĩa con còn dính thức ăn và một mẩu giấy.
Phong chẳng cần đọc cũng biết mẹ viết gì rồi :
«Phong của mẹ ! Tại sao hôm qua con không ăn chỗ cá còn lại, con cũng không uống sữa nữa ! Mẹ phải đi sớm đây. Chiều nay hâm nóng canh lên mà ăn. Cuối tuần mẹ con mình đi chơi, mẹ hứa ! Con yêu của mẹ! Mẹ Thuý của con”
Những gì hôm qua em không dám liều, hôm nay em mạnh dạn hơn.
Em đi vào phòng làm việc của mẹ, mở ngăn kéo và thấy cả 5 thư mời của em vẫn còn đây, tờ nghi nguyện vọng mà chính mẹ yêu cầu nằm bên cạnh “một Game Boy”.
Như có ai mách bảo, Phong lấy tất cả những bức thư mời và tờ nguyện vọng xé nát vụn và rải khắp bàn làm việc của mẹ rồi đưa tay bụm mặt, em khóc đến khi không còn giọt nước mắt nào…
(Dựa theo những câu chuyện học trò)
Tác giả: Nguyễn Thế Tuyền - Từ CHLB Đức