Trương Ngọc Ánh: "Trong chuyện tình cảm, không thể giữ được" "Mới đây tôi có đọc một bài báo nghi vấn về chuyện tình cảm của mình. Tôi không bình luận chuyện đúng sai, tôi chỉ thấy có vẻ như mọi người đang tự vẽ lên một chân dung khác về tôi", diễn viên Trương Ngọc Ánh

 Người đàn bà kiêu hãnh...

- Tôi muốn bắt đầu câu chuyện với chị bằng một chữ “duyên”. Chữ “duyên” có ý nghĩa thế nào với chị và nó đã mang lại điều gì quý giá cho cuộc đời chị?

- Nhà Phật có nói, ở đời mọi sự đều do một chữ duyên. Có duyên mà gặp, có duyên mà thành. Tôi nhớ có một câu chuyện đâu đó thế này: một chàng trai rất yêu cô gái kia, họ ở bên nhau cả chục năm, bỗng một ngày cô gái chia tay và yêu rồi cưới một người đàn ông khác. Chàng trai phẫn uất lên chùa hỏi sư thầy. Sư thầy cho chàng trai xem một tấm gương, trong đó có hình ảnh một cô gái nằm chết bên đường. Rất nhiều người qua lại, nhưng không ai quan tâm tới cô gái. Mãi mới có một chàng trai tới đắp cho cô chiếc áo, rồi lại đi. Cuối cùng, có một người đàn ông đến bế cô đi và chôn cất. Đó chính là tấm gương của kiếp trước. Kiếp trước chàng trai chỉ là người đắp áo cho cô gái thôi, đó là cái duyên. Nhưng người đàn ông cô ấy ở bên cạnh bây giờ, chính là người đã bế cô gái ở tiền kiếp, đó là duyên nợ. Người ta gặp là duyên, mà ở bên nhau còn thêm cái nợ.

Quay trở lại câu hỏi của bạn, chữ duyên giúp tôi có cơ hội gặp được nhiều người giỏi và thú vị. Chữ duyên cho tôi gặp được đạo diễn Lưu Huỳnh để có những vai diễn lớn đầu tiên trong sự nghiệp.

Chữ duyên cho tôi gặp được cha của con mình và có một đứa con ngoan. Chữ duyên cũng giúp tôi có được sự thành công ngày hôm nay.

Tôi tin vào luật nhân quả, tin vào chuyện tâm linh và cố gắng sống khoan hòa theo tự nhiên. 

- Tôi nghĩ, niềm tin ấy đã giúp chị bao năm qua vẫn luôn giữ được hình ảnh tròn trịa trong mắt công chúng, một người đẹp đa năng khi từng tham gia trình diễn thời trang, ca hát, thành công trong vai trò diễn viên và kinh doanh. Vậy quan điểm của chị về làm nghệ thuật như thế nào?

- Nghệ thuật là thứ không thể mua được bằng tiền, nhưng nếu không có tiền cũng rất khó để làm nghệ thuật một cách tử tế. Tôi có những hoài bão và tham vọng trong nghệ thuật, thực sự tôi muốn những vai diễn của mình luôn đa chiều và gây được ấn tượng với công chúng.

Sự cầu toàn trong công việc luôn khiến tôi phải cố gắng nhiều hơn người khác. Sau rất nhiều thử nghiệm trong nghệ thuật, tôi quyết định gắn bó với sự nghiệp diễn xuất và coi đây là công việc của cả cuộc đời mình. Nghệ thuật là không có sự dừng lại, vì nó chỉ mất đi khi ta không còn đam mê.

- Phải chăng, chính vì những quan điểm nghiêm túc như vậy dường như chị luôn là người đứng bên lề những trào lưu của đa số nghệ sĩ ở Việt Nam. Khi nhiều nghệ sĩ cố gắng phủ sóng hình ảnh, tiếng nói và thậm chí cả phát ngôn gây sốc ở nhiều chương trình trên truyền hình hay các dự án cá nhân, chị lại khá lặng lẽ với góc riêng. Chị có nghĩ mình là người... lạc thời không?

- Nếu bạn coi những điều đó là lạc thời, tôi nghĩ là mình đang lạc thời thật. Tôi là người Hà Nội, dù đã đi xa, nhưng vẫn không muốn cái khí chất Hà Nội của mình mất đi, đó là sự "kiêu hãnh ngầm". Tôi có niềm tự hào riêng trong nghệ thuật. Tôi cũng có những cột mốc đáng nhớ trong sự nghiệp. Chỉ có điều, tôi không muốn dùng những điều đó để xuất hiện trước công chúng.

Mỗi người có một cách để tham gia showbiz. Người nghệ sĩ, quan trọng nhất không phải là bạn nói gì, quan trọng là bạn làm được gì, sản phẩm của bạn có gì và có tác động được vào trái tim của ai hay không. Nếu cần khiêm nhường để làm nghề, tôi cũng chấp nhận. Tôi sợ "thùng rỗng kêu to".

Trương Ngọc Ánh:

- Tôi cảm nhận được ở chị một “sự kiêu hãnh ngầm” để tránh mình khỏi những thị phi và đôi khi, xin lỗi tôi phải nói rằng khá... rẻ tiền của một bộ phận nghệ sĩ Việt Nam. Dù thế, vẫn đôi lần tôi thấy chị bị kéo vào những chuyện đồn thổi, bầy hầy. Những lúc ấy chị thường tìm yên bằng cách nào?

- Thực ra tôi không có thời gian để giải quyết thị phi, bởi vì đã gọi là tin đồn thường là không có thật. Bây giờ… khói nhân tạo rất nhiều. Mới đây tôi có đọc một bài báo nghi vấn về chuyện tình cảm của mình. Tôi không bình luận chuyện đúng sai, tôi chỉ thấy có vẻ như mọi người đang tự vẽ lên một chân dung khác về tôi.

Lỗi của tôi là thường hay im lặng khi người khác nói không đúng về mình. Tôi nghĩ, mình hiểu rõ mình hơn ai hết. Ở tuổi này, tôi tin vào những việc mình làm. Tôi chỉ quan tâm đến những việc đó, không phải dư luận.

“Chúng tôi... nợ nhau”

Trương Ngọc Ánh:

- Với tần suất tham gia các dự án phim không nhiều, vì sao chị “rón rén” trong nghệ thuật như vậy?

- Điện ảnh Việt Nam chưa thực sự mạnh, nếu so với một số nước trong khu vực như Thái Lan, Hàn Quốc… Một nghệ sĩ, dù giỏi, cũng không thể đóng quá nhiều phim. Mỗi dự án phim ảnh tôi theo đuổi đều mất nhiều thời gian và tôi thường chọn những dự án mà mình nghĩ là nó hấp dẫn. Thà ít còn hơn nhiều mà chẳng để làm gì. Tôi nghĩ một vai diễn hay thì khán giả muốn xem lại. Còn 10 vai diễn dở thì khán giả sẽ quay lưng. Thôi thì chậm mà chắc vậy.

- Có vẻ như Cường Ngô là đạo diễn đã “kéo” chị trở lại với màn ảnh sau một thời gian dài vắng bóng bằng một phim ngắn trong series của “Ngọc Viễn đông” và sắp tới là bộ phim chuyển thể từ một tiểu thuyết có tên “Hương ga”. Đạo diễn trẻ này có gì hấp dẫn được chị? Đây phải chăng cũng là một chữ “duyên” với chị hay còn điều gì hơn thế?

- Nói duyên cũng đúng, mà có vẻ như chúng tôi… nợ nhau (cười). Đây là bộ phim thứ hai tôi và Cường Ngô tham gia cùng nhau. Sau Ngọc Viễn Đông, Cường có nói với tôi muốn làm phim hành động - tâm lý và bộ phim Hương ga được chuẩn bị trong suốt 3 năm qua, đến 8/12 chính thức bấm máy. Chúng tôi phải quay ở Hà Nội, Hạ Long, Nam Định và Sài Gòn, trong nhiều bối cảnh khắc nghiệt. Cường có một khả năng làm việc rất kỹ lưỡng cũng như có những ý tưởng nghệ thuật mới lạ.

Ở chàng trai này, dường như không có gì hay hơn những bộ phim. Cậu ấy chuyên tâm và yêu công việc đến cuồng si. Một người như vậy, dù có thể nào, chí ít cũng sẽ không làm ra một tác phẩm nông cạn và hời hợt được.

Trương Ngọc Ánh:

- Chị đang chuẩn bị gì cho vai diễn này? Những vai diễn nói về thân phận người phụ nữ có phải luôn là lựa chọn ưu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của chị?

- Những nhân vật đó chọn tôi mới đúng. Có vẻ như các đạo diễn thường muốn giao cho tôi những số phận truân chuyên. Vai Hương "Ga” đòi hỏi ngoài những trường đoạn tâm lý phức tạp thì khả năng đánh võ cũng phải tốt. Tôi bầm dập suốt 3 tháng qua, người lúc nào cũng có vết bầm tím vì học võ. Ngoài ra, tôi cũng đọc lại tiểu thuyết của anh Tú, tham khảo nhiều tài liệu thật có liên quan đến nguyên mẫu nhân vật. Nói chung, cố gắng làm sao khắc họa thành công vai diễn này.

- Sau lần trở lại màn ảnh này sẽ là sự gắn bó lâu dài hơn của chị hay tiếp tục sẽ là những “quãng nghỉ” như trước?

- Tôi tin vào chữ duyên, nên tôi tin nếu như duyên tới lại đi theo niềm đam mê.

- Một gia đình nghệ sĩ với người chồng đẹp trai, lịch lãm lại cũng là gương mặt điện ảnh được yêu thích, chị có phải “nhọc công” giữ gìn anh xã lắm không?

- Trong chuyện tình cảm, không thể giữ được. Chúng tôi không giữ nhau, nhưng đặc biệt tôn trọng nhau.

- Theo chị, người phụ nữ đẹp nhất khi nào?

- Là khi họ được sống trong bầu không khí của tình yêu thương. Với tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc nhất khi sáng ngủ dậy thấy con gái thỏ thẻ bên tai mình những câu chuyện vui. Hạnh phúc khi được làm nghề mình yêu thích.

Theo Vietnam+.




 

Báo TINTUCVIETDUC-Trang tiếng Việt nhiều người xem nhất tại Đức

- Báo điện tử tại Đức từ năm 1995 -

TIN NHANH | THỰC TẾ | TỪ NƯỚC ĐỨC