Tấm hình này bay khi ra cô rút một cuốn truyện trên giá sách, được kẹp vội trong hàng sách đã lâu không ai động đến. Đúng lúc cô vô tình ngắm khuôn mặt người trong hình, với hai tay khoanh chặt trước ngực, chiếc váy hoa che ngang đùi, lộ đầu gối khá to và cặp chân gân guốc, bàn chân cũng to, thì anh xuất hiện.
“Em tìm sách cho thầy giáo mượn, vô tình bức hinh này rơi ra”. Cô đưa cái ảnh vào tay anh. Hai má anh hơi đỏ, trán chợt lấm tấm mồ hôi. “M. đấy, có lần anh kể với em rồi”. “Vậy à, theo anh kể, em tưởng tượng ra M. khác cơ”.
Tranh minh họa: Bùi Thanh Thúy
M. là người anh vô tình gặp trong chuyến đi công tác nước ngoài, và họ đã có với nhau những ngày tháng bất ngờ tự do, bất ngờ cần chia sẻ cảm xúc ở xứ lạ, bất ngờ vì họ lạ nhau. Sau chuyến đi dài ngày, về Việt Nam, ai đi đường người đấy, dù có ăn trưa thêm vài lần, vào khách sạn vài lần nhưng không gian quá thực là cả hai cùng có gia đình, thời gian quá thực là phải trốn việc và nói dối khắp nơi, nên cảm xúc thực đến nỗi hết sạch đam mê. Và họ chia tay như bản chất của kiểu tình yêu xà phòng. Nhưng mối tình xà phòng đấy lại không vỡ vụn những sắc màu hay biến đi như sao chổi quét ngang đêm đen và để lại cái đuôi lấp lánh.
Một tháng sau, nàng nhắn “Em có thai”.
Nhẹ nhàng 3 chữ sắc màu xà phòng và hào quang sao chổi khiến gia đình và cơ số bạn bè hai bên điên đảo. Một tháng, cũng là ngày anh và cô sẽ làm lễ ăn hỏi. Kết thúc bằng sự tan rã như miếng bánh mỳ khô chả may rơi vào chậu nước, tan ra và trương phình, nắm bắt thì nát nhẹp.
Cô và anh lặng lẽ bán nhà đã mua chung, chia tiền và rẽ hai ngả.
Kết thúc giai đoạn này, cô nghe nói, người yêu cũ sáu năm của mình đã lấy vợ, sinh con. Thành phố nơi họ sống, vừa chật lại quá rộng để không bao giờ vô tình giáp mặt. Cũng hay. Có những người hôm nay quá gần như máu thịt, hôm sau đã biến mất như đất nứt ra và họ chui xuống.
Một kết thúc có hậu.
Mười năm sau. Một ngày cô nhận phong thư, dấu bưu điện lằng nhằng chữ Lào. Mở ra, là anh. “...Rất nhiều đêm anh đứng trên sân thượng ngóng về nơi có em. Anh cũng không nghĩ là sẽ nhớ em nhiều đến thế... Ngày nào anh cũng nghe đi nghe lại Lệ Thu hát “Thời hoa đỏ”. Cứ đến câu “Em không buồn mà chỉ tiếc anh không đi hết những ngày đắm say” là nước mắt anh chảy. Có những lần lái xe đi làm, anh hát suốt dọc đường. Đến nơi họp thì mất giọng...”.
Thư của anh dài, đầy đủ thông tin về làm ăn, con cái, thời tiết, sự thích nghi với đời sống ở đất nước trước lạ sau quen với văn hóa và những thói quen khác. Vài ngày cô lại nhận một bức, viết tay, chữ đuổi nhau dồn dập vì người viết tràn cảm xúc.
Thế nào nhỉ. Những câu thơ đó giờ quay lại cô, từ một người đàn ông chạy theo đắm say với một người đàn bà đã tặng anh chính câu thơ đó khác. Vẫn là một câu thơ cũ như bí mật của ba người khiến ngày ấy tất cả điên đảo để rồi rất lâu sau, theo thời gian, những chuyện hôm nay làm ta thấy quan trọng, sang ngày mai đã thành quá khứ lòe nhòe và ta tự khinh mình là sao thời khắc đấy lại xài hoang cảm xúc thế.
Mười năm.
Sau tan nát chia tay, cô đã lấy chồng, có một đứa con (khoản này thua anh đang có hẳn ba đứa). Những ngày đầu nhận thư, cảm giác ngày xưa thoáng trở lại, và những dòng chữ khiến cô cười vu vơ ngầm thấy mình cũng giàu đấy chứ. Nhưng cảm giác đấy qua đi khi thư về nhiều quá, và tự nhiên cô thấy lạ với chính mình và người viết thư, cùng vô số kỷ niệm.
... Chẳng ai đi hết những ngày đắm say. Với em, đắm say chỉ là bong bóng. Điều tệ nhất của em không nhớ ra anh là ai. Nhưng có một điểm em giống anh, là ngày nào cũng nghe “Thời hoa đỏ”.
Từ đấy. Cô không nhận thêm một bức thư nào.
Cô cũng nghe “Thời hoa đỏ” nhiều lần trong ngày, hát suốt dọc đường mỗi khi đi đâu đấy. Và nhiều hôm bị mất giọng.