Một đêm lạc vào "miền sung sướng" Gia LâmĐường vào “miền sung sướng” Lâm Gia Trang trong đêm vắng tanh. Men bia lẫn rượu lại dội lên, Tuấn “lác” đập đập tay vào đầu gối đứa đàn em ngồi sau nhắc nó bám cho chặt để… phóng thẳng sau làn đường dành cho ôtô cho thỏa.

Săn nhà… không được nghỉ

Khi chầu karaoke kèm bia rượu bét nhè “mừng thọ”… 18 tuổi trên phố Hòa Mã cùng 4 chiến hữu sẵn hơi men, hắn rủ cả hội len lên xe máy dông thẳng sang Lâm Gia Trang tìm “bò nuôi công nghiệp” (gái làm tiền được nuôi nhốt trong các nhà… không được nghỉ, để phân biệt với “bò lạc sêu ọp” (sale off - hàng hạ giá)” hay đi lang thang bắt khách đoạn bến xe phía Nam dọc đường Giải Phóng, đường Bưởi, đoạn giáp ranh Hà Đông- Thanh Xuân… mỗi độ đêm xuống).

Đường vào “miền sung sướng” Lâm Gia Trang trong đêm vắng tanh. Men bia lẫn rượu lại dội lên, Tuấn “lác” đập đập tay vào đầu gối đứa đàn em ngồi sau nhắc nó bám cho chặt để… phóng thẳng sau làn đường dành cho ôtô cho thỏa.

Bỏ qua khả năng bị Cảnh sát cơ động xuất hiện bất thình lình sờ gáy, hắn ngông nghênh liều chạy giữa làn đường ôtô cho đến khi hết trọn cây cầu. Hắn cười sướng: Sang Gia Lâm nhiều, nhưng chả mấy khi em ở qua đêm cả. Lắm hôm chỉ tầm 9 – 10 giờ sáng, oánh xong bát phở kèm chai Vodka, cả bọn mấy thằng chơi cùng hội cũng hứng lên rủ nhau sang “Lâm” tìm “hàng”. Nhưng nhiều khi mùa hè đường tắc dữ quá, thành thử khi vào “nhà không được nghỉ” cụt cả hứng.

0 giờ 15 phút. Cả đội quân “nhà không được nghỉ” kiêm mát-xa xông hơi bắt đầu lộ diện từ đoạn ngay đầu cầu Chương Dương khoảng hơn trăm mét, ngay dưới chân con đê hướng đi Bát Tràng xã cho tới khắp ngõ ngách nằm dọc hai bên đường Nguyễn Văn Cừ với dấu hiệu dễ nhận biết là hàng loạt biển quảng cáo nhấp nháy xanh đỏ mờ mờ ảo ảo giăng khắp nơi. Này thì Mây Hồng, này thì Tím Chiều, nào là Cầu Vàng, nào thì Hẹn Hò…, đủ thứ tên mỹ miều “kêu to choang choác” (nhưng thực lòng mà nói, đọc lên nghe hơi bị “củ chuối chấm cơm”) cứ gọi là đông như quân Nguyên. Có nhà cao đến 6 - 7 tầng nhưng cũng chỉ thấy “tiết kiệm” bật đèn sáng mờ mờ rất âm thầm và lặng lẽ ở tầng 1, còn gác trên tối thui.

Tuấn thì thào vào tai tôi: “Tiếng là đêm hôm vắng vẻ, nhưng có khi những chỗ tối om om lại đang hoạt động hết công suất cả đấy!”. Quả đúng như thế, vào Hẹn Hò thì Hẹn Hò đã kín phòng hẹn, Mây Hồng chỉ còn cử người trông xe ngồi sau cánh cửa báo câu cụt lủn “Hết nhá!”. Sau hồi lượn vòng lượn vèo mất hơn chục phút, cuối cùng thì hai chiếc xe cũng nhắm được đích đến là cái nhà nghỉ 6 tầng mày xanh xanh nằm dưới chân đê cách cầu Long Biên gần một cây số. Chưa để đám chúng tôi kịp dừng hẳn xe, gã cò kiêm bảo kê từ trong nhà nhào ra, tay vẩy vẩy liên hồi như thể bị chứng Pắc- kinh- sơn, giục: “Phi thẳng đây cho em!”.

Cánh cửa kính được khép tức thì chặn lại đằng sau cái lạnh vẫn đang mải miết vận vào từng dân chơi vẫn đang lượn trên đê tìm chốn “hàng ngon”. Khách và xe nhanh chóng chui vào, phía đuôi có biển số cẩn thận được áp vào tường. Mặt gã cò nom cũng lạnh lùng, dữ dằn như những gì người ta hay liên tưởng mỗi khi nghĩ đến dân xã hội đen, nhưng không hiểu sao trời lại phú cho hắn cái giọng… the thé đến là đàn bà, khiến cả đám suýt bật cười ngỡ có chị nào đó đang nấp sau lưng hắn nói hộ. Gã dẫn đoàn “đối tác” đi vào gian trong có diện tích cỡ 30m2 ngay tại tầng 1. Chỉ tay vào cái bàn bầu dục đã được kê hơn chục cái ghế gỗ cộng ấm trà mạn đen xỉn, hất nhẹ quả hàm nhọn nhọn:

“Các anh muốn thế nào?” – Chú nhóc tên Hùng, nhà mạn Thanh Xuân nhanh nhảu: “Chân dài dài tí, dong dỏng người nhá!”.

“Các anh chọn giống nhau hết à?”

“Không, hơi đậm đi” – Tuấn “lác” nói với cái vẻ mặt khoan khoái.

Bốn gã choai choai chọn 2 “món” khác nhau. Đảo một vòng mắt khắp lượt cho chắc ăn, không thấy khách nói gì thêm, gã bảo kê mồm lẩm bẩm vài câu gì đó không rõ lời. Rất nhanh chóng, gã giơ cả 5 ngón của bàn tay trái lên ra hiệu chờ 5 phút rồi rút ra quầy lễ tân.

Đúng 5 phút sau, tiếng giày cao gót gõ lách cách đến là rộn ràng dội lại làm xốn xang những con tim náo nức, những bàn tay bứt rứt chờ đợi… Mùi nước hoa xịt phòng tỏa ra khắp hành lang ngai ngái, 6 nàng cả chân hơi ngắn lẫn chân dài, váy bó sát người, khoét sâu cổ và nách rộn ràng phía bên dưới toàn những… đùi là đùi xuất hiện. Cười rõ tươi “show hàng”, có cô chân nom khá dài chắc vừa mới làm xong một "cuốc" ra trình diện luôn nên vẫn phải bận bịu đưa tay lên nâng sửa lại phần che “bưởi” cho gọn gàng. Có nàng váy đen ngắn thiếu cỡ hơn 20cm mới tới đầu gối thì cố tình áp một tay lên ngực, mặt e lệ đầy khiêu khích.

Quả thực, dưới cái ánh đèn màu đỏ mờ mờ nên chẳng biết rõ lắm da các nàng trắng hay nâu, cái mặt khá dễ coi kia là tự nhiên hay qua công nghệ “mếch ắp”, nhưng phải thừa nhận là sự xuất hiện của các nàng làm cho không khí hừng hực xúc cảm… Và cũng chắc chắn một điều mà chẳng cần soi kĩ cũng thừa cảm nhận được: nếu lấy tuổi ra đo thì chắc chắn họ hơn đứt mấy chú nhóc từ dăm đến chục tuổi chứ chả chơi.

Từng nàng bước lên phía trên, tiến sát đến cái bàn uống nước để các “đối tác” thoải mái ngắm và lựa chọn. Bốn gã choai mặt nghệt ra săm soi mất vài phút. Khắp căn phòng bỗng trở nên ấm ấm lạ, không biết do đóng quá kín hay vì độ “hot” của các nàng. Gã cò sốt ruột: “Ờ kìa các anh, ưng em nào thì chọn đi, sao lâu thế?”. Như sực tỉnh, không để phí thêm thời gian vàng ngọc, các nhóc choai choai thành thạo sấn tới đón “hàng”. Một chú nhóc đệ tử của Tuấn “lác” với cái mặt sạm nắng mạnh dạn đặt tay vào eo vài ba… chị, rồi lướt lên lướt xuống để chọn “hàng”.

Sau hai phút, cái bàn uống nước để khách “tuyển hàng” vắng tanh, chỉ thấy tiếng các nàng ghẹo mấy gã choai xen lẫn tiếng guốc lách cách đi lên tầng hai…

9X cũng nghiện “thiên đường”

Nghêu ngao cái bài hát về “miền sung sướng” chế theo ca khúc “Ngọn lửa cao nguyên” đang lưu truyền mạng, Tuấn “lác” khoái trá:

“Một ngọn lửa hồng còn bên ta á hà ha

Một ngọn lửa hồng sáng dịu dàng á à hà

Ngọn lửa bồi hồi bồi hồi cháy mãi

Ơi Lâm Gia Lâm Gia em thương ai thương ai

Đang chờ ai… hú hú ồ ồ ứ ứ ự ự

Một Lâm Gia nhiều nhà nghỉ á à ha…”

Kể thêm về kinh nghiệm tung hoành “chốn thiên đường tên Lâm”, hắn bảo: Ngay cả bọn em, lắm khi đến đây sau 0 giờ cũng thấy hãi. Mò đến chơi hoa vào cái giờ ấy phần nhiều là dân xã hội đen, đầu bò đầu bướu, những tay ăn chơi bạt mạng… thường đi theo nhóm vài ba người trở lên. Mà chẳng phải nhiều tuổi gì đâu, đầy tụi sàn sàn như bọn em! Có khi mình vừa vào, bọn họ vào sau nhưng khi cave ra để mình chọn “hàng” thì cũng phải biết điều mà nhìn ánh mắt của chúng để mà nhường chúng trước. Nhục nhất là chúng chọn được “hàng” ngon lại chơi trọn qua đêm chứ không theo giờ.

Với dân chơi kiểu choai choai chỉ thích lêu lổng, chưa “thèm” vướng chuyện làm ăn (thực ra là chưa có việc gì để làm) như tụi Tuấn “lác” nên chẳng phải kiêng kị hên xui gì thì ngày mồng 1 mồng 2 đầu của tháng âm lịch là thời điểm… vớ bẫm nhất do không phải tranh giành gái đẹp với các đám khách. Tuấn bảo, mấy cái ngày ấy đa phần đàn ông đều ít đi hơn hẳn so với ngày thường nên nếu chơi qua đêm, “hàng” lúc nào cũng sẵn. “Trời ơi, hàng nhiều mát hết cả mắt! Người dây, chân dài đến nách, tay dài miên man! Thoải mái mà chọn, mà lựa!”.

Hà Nội ngày càng lắm nhà nghỉ (chính xác phải gọi là nhà không được nghỉ) mọc lên ở đường Phạm Văn Đồng, Hoàng Quốc Việt (quận Cầu Giấy), Bưởi (quận Tây Hồ), Thái Hà (Đống Đa), Phố Vọng (Hai Bà Trưng)… nơi đâu cũng tấp nập kẻ vào người ra nhưng Lâm Gia mới thực sự là thiên đường. Dân chơi là các anh, các chú và cả các bác gần xa từ Bắc chí Nam mỗi khi có dịp ghé thăm chốn ăn chơi Hà thành đều náo nức hội tụ bằng được.

Giờ nhiều nhà làm ăn cũng uy tín, chứ chẳng như cái dạo hai năm về trước (tức là khi đó Tuấn “lác” mới chỉ là một 9X chập chững 16 tuổi – PV), cave hay vòi xin tiền hoặc móc trộm ví khi khách vào tắm. Giờ đố em nào sau khi “giao lưu” lại dám vòi vĩnh tiền lì xì. Khách im lặng không muốn cho thì thôi, cứ biết điều mà lượn thẳng cho xong. Thế nhưng hắn thấy Lâm Gia vẫn không khoái bằng Đồ Sơn, Hải Phòng về cái khoản “giáo dục nhân viên”.

Có cả tỷ lý do để một gã dù nhếch nhác hay bảnh bao, dù nhiều hay ít tuổi, trong túi quần chỉ cần giắt chút tiền là đủ tự tin bước vào chọn “hàng” lúc 0 giờ để tìm cho bằng được cái cảm giác thư thái từ đỉnh đầu đến tận ngón chân. Nghèo giàu, sang hèn chả thành vấn đề, điều quan trọng để có thể ngao du tung hoành nơi chốn này chỉ là phải giắt túi ít nhất 200 – 300 nghìn: 150 – 200 nghìn cho chủ quán, còn lại thưởng 50 – 100 nghìn cho các “chăm sóc viên” tùy theo mức độ nhiệt tình…

Thế nhưng chuyện các bác, các chú, các anh sau một ngày làm việc (hoặc chẳng làm gì) thấy “xì- trét” quá (hoặc không mệt mỏi chi) mò đến các tiệm để kiếm cho bằng được cái sự “thoải mái” là một nhẽ, đằng này lại thêm cả các chú nhóc được xã hội trìu mến gọi là “thế hệ 9X” kinh tế gia đình từ khá đến khá… giả cũng đi thì quả thực hư lắm lắm. Tiền không tự kiếm nổi một xu, rặt xin hoặc móc trộm của bố mẹ hay lấy từ đâu đó (trời biết) nhưng cũng tỏ ra ta đây… dân chơi.

Yêu sớm, miệng phun khói thuốc liên hồi, ví tiền lép kẹp nhưng mới bằng mắt muỗi lớp 9, lớp 10 đã tập tọe học đòi vuốt keo, làm tóc “điện giật”, củ hành củ tỏi loạn cả lên. Rồi thêm cái khoản “em yêu” cũng… bé bằng cái kẹo, ăn mặc “body”, sexy dù ngực chưa đủ lớn, ngồi sau con ngựa sắt nhiều hạng (từ “uây” tàu trở lên, khá hơn có “uây” đỏ an- pha, dim chiến) ôm eo chặt cứng như ai, thì các chú nhóc cũng sinh ra lắm nhu cầu giống người lớn hư hỏng.

Theo Cảnh sát toàn cầu.




 

Báo TINTUCVIETDUC-Trang tiếng Việt nhiều người xem nhất tại Đức

- Báo điện tử tại Đức từ năm 1995 -

TIN NHANH | THỰC TẾ | TỪ NƯỚC ĐỨC