Chúng ta thường nghe: “Người phụ nữ này có tướng vượng phu ích tử”, hay “kén vợ hãy tìm người vượng phu ích tử”. Theo nhân tướng học, mặt tròn, cằm rộng, hông to… là tướng vượng phu ích tử.
Một số người hiện đại lại cho rằng xuất thân danh gia vọng tộc, giỏi nói năng, biết làm đẹp, yêu chồng thương con là “vượng phu ích tử” rồi.
Nhưng như thế nào mới là “vượng phu ích tử” chân chính? Mời quý vị cùng đọc hai câu chuyện sau đây và suy ngẫm nhé.
“Ích tử”: Mẹ dạy con “Tu thân vì nhân dân”
Khấu Chuẩn từ nhỏ đã mồ côi cha, gia cảnh nghèo khó, hoàn toàn dựa vào nghề dệt vải của mẹ mà sống qua ngày. Đêm đêm bà Khấu thường vừa kéo sợi vừa dạy Khấu Chuẩn đọc sách, đôn đốc cho Khấu Chuẩn khổ học thành tài.
Sau này Khấu Chuẩn về kinh thành dự thi, đậu tiến sỹ. Tin vui truyền về tới quê nhà, trong lúc mẹ của Khấu Chuẩn đang bệnh nặng. Phút lâm chung, bà giao bức họa mà mình tự vẽ cho người nhà là bà mụ họ Lưu, nói rằng:
“Khấu Chuẩn ngày sau nhất định sẽ làm quan, nếu nó phạm lỗi lầm, thì bà hãy trao bức họa này cho nó!”.
Sau này Khấu Chuẩn làm Tể tướng. Một lần ông mời mấy người bạn tới nhà chúc mừng sinh nhật bản thân, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi các đồng liêu. Bà mụ họ Lưu cho rằng đã đúng lúc rồi, bèn lấy bức họa của bà Khấu đưa cho ông.
Khấu Chuẩn xem qua, nhìn thấy một tấm “Hàn song khóa tử đồ”, trên bức vẽ đề một bài thơ:
“Cô đăng khóa độc khổ hàm tân,
Vọng nhĩ tu thân vi vạn dân;
Cần kiệm gia phong từ mẫu huấn,
Tha niên phú quý mạc vong bần”.
Tạm dịch:
Cô độc dưới ánh đèn đọc sách bao khổ nhọc,
Mong con tu thân thành tài dốc sức vì nhân dân;
Mẹ hiền dạy dỗ gia phong cần kiệm,
Ngày phú quý giàu sang chớ quên cảnh nghèo hèn.
Bất ngờ nhận được lời di huấn của mẹ, Khấu Chuẩn đọc đi đọc lại rất nhiều lần, bất giác lệ tràn như suối. Thế là lập tức giải tán tiệc mừng thọ. Từ đó về sau ông luôn luôn giữ mình trong sạch, yêu thương nhân dân, luôn theo lẽ công bằng không vụ lợi cho bản thân, trở thành vị Tể tướng tài đức nổi tiếng thời nhà Tống.
Ảnh minh họa
“Vượng phu”: Vợ khuyên chồng thủ Đức và học tập
Thời Đông Hán, tại Lạc Dương, Hà Nam, xuất hiện một vị danh nhân tên là Nhạc Dương Tử. Ông có đạo đức cao thượng, học vấn uyên bác, mọi người đều rất kính trọng. Thành tựu của ông có quan hệ mật thiết với những điều khuyên bảo và trợ giúp của người vợ.
Có lần, Nhạc Dương Tử nhặt được trên đường một thỏi vàng của người khác đánh rơi, ông ta hết sức mừng rỡ đem về nhà, trao cho vợ, cứ nghĩ rằng người vợ nhìn thấy vàng sẽ được mở mắt, cùng chung vui với mình.
Thế nhưng, không ngờ người vợ nhíu mày như có điều suy nghĩ. Bà không hề liếc nhìn thỏi vàng một lần nào, rất nghiêm túc nói:
“Thiếp nghe nói người liêm khiết không uống nước suối Đạo (Chú thích: là tên một con suối thời cổ. Truyền thuyết kể rằng những ai uống nước suối này sẽ trở nên tham tài quên nghĩa); người khí tiết cao thượng không ăn đồ bố thí. Huống chi, ông nhặt được vật quý mà người ta đánh rơi, không nghĩ đến việc trả lại mà muốn bỏ vào túi riêng. Làm như vậy chẳng phải là ô uế phẩm hạnh của mình hay sao?“.
Nhạc Dương Tử như được dội một gáo nước lạnh, lấy làm kinh hãi, lập tức sáng suốt bình tĩnh trở lại. Ông cảm thấy vô cùng xấu hổ, lập tức đem thỏi vàng bỏ lại chỗ cũ.
Người vợ thấy Nhạc Dương Tử biết lỗi lầm liền sửa ngay, hết sức vui mừng và yêu thương, lại khuyên nhủ ông: “Nhân lúc này còn trẻ, hãy ra ngoài bái sư cầu học, tương lai làm người có học vấn to, như thế mới có tương lai“.
Ảnh minh họa
Nhạc Dương Tử liền từ biệt vợ rời nhà, đi xa bái sư cầu học. Một năm sau, Nhạc Dương Tử sống một mình bên ngoài đã lâu, rất nhớ nhà. Ông đột ngột trở về nhà. Người vợ kinh hoàng hỏi: “Sao học thành trở về nhanh như thế? Có nguyên nhân nào đặc biệt chăng?“. Nhạc Dương Tử nói:“Thời gian lâu rồi, chính là nhớ nhà. Không có nguyên nhân đặc biệt nào cả“.
Người vợ hiểu chồng, hết sức chăm sóc ông nghỉ ngơi mấy ngày. Bà trước cái khung cửi nói với chồng:
“Thiếp một mình ở nhà dệt vải, cũng rất bơ vơ khốn khổ. Nhưng chúng ta bây giờ còn trẻ, chịu chút khổ, rèn luyện chính mình mới có lợi. Ông xem, thiếp ở nhà dệt lụa như thế: những sợi tơ này rất mảnh, con thoi cứ đi đi lại lại, từng chút từng chút tích lũy lại, mới dài được một tấc. Lại từng tấc từng tấc tích lũy thêm, mới được một trượng.
Bây giờ nếu lấy những mảnh lụa đã dệt được trên khung cửi, một nhát dao cắt đứt đi (bà lấy một con dao nhỏ, huơ tay một cái), vậy sẽ là phí công nhọc sức, lãng phí mất hết rất nhiều công lao khổ cực và thời gian. Ông ở bên ngoài bái sư cầu học, cũng là như thế.
Ông cần phải kiên trì không nghỉ, góp nhặt từng ngày, không ngừng tiến bước, mới có thể có thành tựu“.
Nhạc Dương Tử nghe vợ nói thì rung động sâu sắc.
Ông hạ quyết tâm, bắt đầu trở lại, một lần nữa đi xa cầu học, đến khắp nơi tìm minh sư xin thỉnh giáo. Suốt 7 năm không về nhà. Cuối cùng trở thành người đạo đức cao thượng, học vấn uyên bác, được người đời tôn kính.
Khi phu nhân của Nhạc Dương Tử qua đời, quan Thái thú tại địa phương cử hành nghi thức an táng long trọng cho bà. Triều đình còn phong tặng cho bà danh hiệu “Trinh nghĩa”. Trong sách “Hậu Hán Thư” cũng có ghi lại sự tích “Người vợ của Nhạc Dương Tử ở Hà Nam”.
Nguồn: Mã Lương tổng hợp
DKN.TV