Phần 8

– Trói nó vào chân giường! – Thị lạnh lùng ra lệnh, mặc dù mụ cũng chẳng biết chói cô để làm gì.

Hạ nhục kẻ khác! Đó là thói thường làm của Thị, cũng như bao kẻ khác như Thị, vốn sinh ra đầy lòng hậm hực, chưa bao giờ bằng lòng với những tham muốn của cái đời sống bất trắc bấy nay.

Nghe tiếng khóc của con Quyên, Phi choàng tỉnh. Anh cố chạy tới theo gần sát bước chân Y. Nhưng sự vội vã của gã, làm gã tự giết mình. Phi bước hụt, trượt ngã trên cầu thang và lăn xuống chân cầu thang như con cù, đầu đập vào bức tường. Phải tới vài giây sau, gã mới định thần lại và chạy lên đầu cầu thang. Gã thấy Quyên của gã đang tuyệt vọng quẫy đạp trong sợi dây trói cô vào chân giường ngay cạnh chiếc xe nôi. Quyên như bừng tỉnh khi nhìn thấy Phi. Cô không giãy giụa nữa. Cô vô cùng thất vọng và tự nhiên nước mắt cô đổ ra chan hoà. Không một tiếng động. Ánh mắt Quyên, cảnh tượng Quyên khi đó, làm Phi đau đớn. Tựa như ở đâu bỗng có trăm ngàn mũi dao thọc sâu, đâm nát tim gã.

– Thả cô ấy ra! – Phi gào lên bất lực.

Thị cười. Tiếng cười của một kẻ đắc thắng, man dại vỡ ra, xoe xoé, chập chờn trong gian phòng kín như bưng. Cảnh tượng Y chống chế người đàn bà kia, khuôn mặt thê thảm của Phi, vẻ nom dáng thảm hại, đau đớn của người đàn bà loã lồ… tất cả, làm Thị khoái cảm, thỏa mãn. Khoái cảm của Thị càng tăng trong tiếng trẻ khóc ré lên.

Phải giải thoát Quyên! Phi nghĩ và lao tới bên Y. Nhưng Phi làm sao thắn được sức mạnh của con đực mạnh mẽ như Y. Mới nửa cái đấm của Y đã làm gã lộn mấy vòng. Không hiểu nghĩ thế nào sau cú đấm thứ hai của Y, gã lồm cồm bò như một con rệp, lê gối tới người vợ hờ của gã: “Tôi van bà! Tôi lạy bà! Xin hãy tha cho mẹ con cô ta!”

Thị lại cười gằn. Mụ co chân, đạp thẳng vào đầu gã.

Trong mắt Thị bấy nay. Phi giống như một vật thừa trong nhà. Một kẻ ngu đần và hèn nhát! Thị luôn ra lệnh và Phi như một kẻ đầy tớ, răm rắp, ngoan ngoãn vâng lời Thị. Bảo gật là gật, bảo vâng là vâng. Thị bảo, gã bên Thị, gã răm rắp nghe lời bên Thị; Thị bảo gã đi làm quán nơi xa cho khuất mắt, Phi cũng ngoan ngoãn vâng lời. Thế mà giờ đây, rõ là nuôi ong tay áo. Lại còn dan díu với nhau, sinh con đẻ cái sau lưng Thị thế này. Mắt Thị long lên, hoang dại, đầy những tia sáng man quái! Xưa Thị khinh bỉ Phi bao nhiêu, thì giờ lại càng thêm căm ghét gã bấy nhiêu. Thị phải hành hạ tình nhân của gã!

– Lôi con chó này xê ra, không bẩn váy bà! – Giọng Thị xoe xoé.

Nghe mệnh lệnh của Thị, Y nuốt nước bọt, rời người đẹp loã lồ, tiến lại Phi và nắm tóc gã kéo lê cả người Phi trên sàn nhà như kéo một bao tải rách.

Thật là nhục nhã! Phi nhão ra, hoàn toàn chẳng còn một chút sinh lực nào. Gã dập đầu xuống sàn nhà, đau đớn mà không thể khóc được. Đúng lúc Phi như chẳng còn sức mạnh nào nữa trong người gã, thì gã ngước lên nhìn về phía Quyên. Và, bắt gặp ánh mắt ngập đầy đau đớn của cô.

Cuộc sống thật không mấy ai biết hết được chữ ngờ. Cái nhìn của con người vốn thường ngày mong manh như tơ, nhưng giờ đây trong sự bẽ bàng, đau khổ tới khôn cùng, ở một hoàn cảnh hi hữu đặc biệt bỗng trở nên một phép màu kì diệu, có thể biến đổi hoàn toàn con người Phi, để gã lập tức trở thành một con người khác.

Phi đứng dậy.

Ngay khi đó, gã trông thấy cái chuôi dao đen bóng của Quyên. Con dao trắng mà ngày đầu tiên Quyên tới, gã đưa cho, Quyên thường nhét dưới gối để tự vệ.

Người ta, vào thế cùng, đúng như con chó bị dồn vào chân rào. Phi như con chó cùng bứt rậu, gã nhao lên, nắm phắt lấy con dao bếp dài hai gang tay, sắc lẹm.

Phi vung dao lên.

Nhát chém khá chính xác, phập nhanh như tia chớp vào vai Y, kẻ đã hành hạ người yêu gã, kẻ đã làm đau đớn Quyên, kẻ đã giơ bàn tay bẩn thỉu sờ nắn, bóp nặn trơ tráo, hèn hạ bầu vú tuyệt đẹp trắng ngần của em!

Nhát chém mang sức nặng bấy nay của lòng căm thù bị dồn nén, giờ cộng với sức mạnh mới, trở nên có lực khủng khiếp, phập xuống vai Y. Lưỡi dao mỏng, sắc lẹm làm đứt lìa áo da, qua tất cả len dạ bên trong, ngập sâu vào thịt da, lút mắc tận xương bả vai tình địch.

Tay lực điền có cái cổ đen trũi, đang ở thế thượng phong, chưa bao giờ nghĩ rằng, gã có ngày lại rơi vào tình huống bất ngờ, trong tích tắc ấy. Y rú lên đau đớn. Phi trợn mắt, nhổ phắt lưỡi dao, lại vung lên một lần nữa. Cái kẻ trước đây đầy sức mạnh là Y kia, bấy nay vẫn cho rằng, có thể di Phi dưới gót giày như một con dòi, bỗng nhiên hoảng sợ, bay hết cả hồn phách. Y ôm vai đầy máu bỏ mặc Thị, chạy tháo lấy thân, gã thục mạng xuống cầu thang.

Phi quay lại.

Giờ đây, gã là một kẻ chẳng còn tri giác. Trong óc gã, chỉ còn lại mối hờn căm ngùn ngụt, âm ỉ chất chứa bấy nay. Mối căm hờn xưa, thường chỉ dám tự bóp vỡ bàn tay mình, chưa khi nào được biến thành hành động, giờ như ngọn lửa ngút cao, phùn phụt cháy ngun ra từ trong con người gã. Gã câm lặng, lì lợm tiến lại gần Thị rồi vung dao lên.

Thị thật hoàn toàn bất ngờ khi sự thể chớp mắt lại đảo nhanh như vậy. Mụ không thể nào ngờ, cái thằng hèn ấy, trong giây lát bỗng lại có thể trở lên liều lĩnh, hung bạo tới thế.

Thị há hốc mồm nhìn trân trân đôi mắt ráo hoảnh của Phi, thấy rất rõ nhất là lưỡi dao trắng lạnh. Mắt Thị không kịp chớp. Cảnh tượng giữa Thị và Phi bây giờ, hệt như con ếch bị thôi miên nhìn con rắn nuốt mình một cách thản nhiên, không một phản ứng. Thị là con ếch giương mắt không chớp, chờ lưỡi dao hạ xuống.

– Đừng! Đừng anh! Anh Phi!… Đừng anh. Em van… – Khi đó Quyên chợt kêu lên. Tiếng kêu chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào của chính cô, một con dao người đang bẽ bàng, vô vàn nhục nhã và đau đớn. Tiếng kêu đứt quang ấy ngay lập tức vọng tới tai Phi.

Tiếng kêu của Quyên, người Phi thương yêu vô vàn bấy giờ lại giống như một cú bấm nút. Sự nhấn nút cắt điện một cỗ máy đang gầm gào, làm Phi lập tức chùng mình và dừng tay, quay đầu về phía Quyên.

Đó là một thời cơ để Thị thoát thân. Thị chớp cơ hội ấy, định đẩy Phi ra và chạy thoát về phía cầu thang. Thị lao tới. Vừa khi đó, Phi quay lại. Cả cái xác thân đã chớm đẫy lên, chẳng còn thon thả nữa của Thị lao vào chính lưỡi dao nhọn hoắt mà Phi đang cầm chắc trong tay. Thị lao trúng vào mũi dao. Thị hệt như quả dưa bở bị ném thẳng vào mũi mác đang chờ sẵn. Thân hình ngập lút trong lưỡi dao trắng dài tới bốn mươi centimet.

Trúng dao, người đàn bà sững lại. Thân hình Thị như hoá đá trong tích tắc. Mồm há, rồi từ từ ngửa đầu ra sau, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà. Cái thân xác nhẽo nhợt của người đàn bà bất hạnh ngả nghiêng ra từ từ, rồi đổ quỵ xuống sàn nhà, không một tiếng động.

Tất cả sự việc diễn ra chỉ vài tích tắc. Đôi môi nhẫy son thắm, có dòng máu nhễu ra từ mép, tong tong rỏ xuống. Máu cũng từ nơi con dao thọc qua, máu từ nơi mũi dao lòi ở phía sau lưng phụt ra đỏ thẫm. Máu chảy xuống sàn nhà, loang dần, loang dần, lênh láng, nhức mắt.

Quyên sững sờ nhìn thấy rõ tất cả. Đôi mắt đẹp tuyệt vời với làn mi dài đen thẫm, bỗng có trăm ngàn con đom đóm loạn xạ bay lên…

Kumar Kumar đứng lặng im, bàng hoàng trước cái giường nệm trống.

Chẳng còn Quyên nằm tại đó. Thanh Vân còn ở bệnh viện không? Anh nghĩ.

Kumar nhao tới phòng trẻ sơ sinh. Cái giường trẻ sơ sinh trắng muốt, nhỏ bé chỉ còn lại chiếc gối nhỏ. Không còn Thanh Vân nữa! Kumar cúi xuống. Anh như để mất hồn, bần thần sờ tay xuống tấm drap, nơi bé Thanh Vân nằm. Ừ, buổi chiều hôm qua, nó còn nằm đây, bàn tay nhỏ xíu hồng hào, cổ tay bụ bẫm, những búp tay cụng cựa, ngo ngoe. Mùi thơm quen thuộc quá! Mùi sữa hoi hoi, vơ vẩn còn sót lại đâu đó, thoang thoảng làm Kumar thốt nhiên buồn nao.

Không bác sỹ và hộ lý nào biết bà mẹ trẻ người Việt kia bế đứa con bỏ trốn đi đâu? Kumar cũng không thể lý giải, vì sao cô ấy lại bỏ đi? Anh quá bất ngờ và không lường trước được tình huống này. Cô ấy đi đâu? Cô ấy là người lớn, dù ngoài trời giá rét băng tuyết, bỏ đi cũng không sao, còn đứa trẻ? Nó bé xíu như con thỏ non thế kia. Mùa đông về rồi! Ngoài trời có hôm lạnh dưới âm năm, mười độ. Có đêm âm mười hai độ. Một đứa trẻ nhỏ, thơ bấy, yếu ớt hơn cả mầm cây mới nhú, sao có thể chịu được gió lạnh qua bốn năm giờ, trong đêm đông giá rét thế này? Anh buồn bã rời bệnh viện. Chiếc xe mô – tô thùng, có dòng chữ da cam”Pizza tươi”, mấy lần nổ máy, rồi lại tắt máy. Anh chần chừ, nửa muốn đi, nửa lại chẳng biết đi đâu. Anh đứng yên tới nửa giờ trước cổng viện. Hai bàn tay đặt lên cần lái, cứ để mặc gió lạnh lùa vào cổ áo, mắt đăm đăm nhìn vào bóng đêm thăm thẳm.

Thuở nhỏ, Kumar được giáo dục rằng, đã là người đàn ông Sri Lanka, không bao giờ được bỏ cuộc, phải như con hổ đuổi theo con nai trong rừng, như con rắn hổ mang săn con cầy trên cây, như con sấu kiên nhẫn dìm mình trong nước đầy đất đục, hở đôi mắt thao láo nín chờ con hoãng qua sông và bất chợt chớp đúng thời cơ nhao lên dìm chết con mồi trong khúc sông sâu ngầu bọt. Cũng thời thơ ấu, Kumar cùng theo cha suốt mười ba ngày nằm phục, leo qua ba quả núi, chín con suối, theo dấu con hổ dài hơn hai mét, bắn hạ nó, rửa hờn cho đoàn cừu của gia đình bị hổ xé thây bảy con trên sườn núi Tisikora.

Phải đi tìm cô ấy. Bằng được!

Kumar chạy lòng vòng qua mấy phố, rồi đến trại tị nạn. Không thấy Quyên! Anh lại lái xe khỏi trại, chạy một vòng nữa khắp thành phố trong đêm lạnh cố tìm Quyên.

Đêm ấy, tới quá nửa đêm, tuyết lại lững thững, chầm chậm rơi. Những đám tuyết tung tóe bay, tựa như lão trời già đang ở tít trên cao tung chăn giũ nệm, để bông xốp đầy trời. Tuyết nhẹ như tơ, bông lớn, bông nhỏ đụng vào cửa kính xe tan ngay thành những vệt nước nhòe nhoẹt.

Quyên và đứa trẻ bỏng, yếu ớt lắm! Giờ này em ở đâu, hay em đã tan ra, biến mất như bông tuyết trên mặt kính kia?

Cả tuần liền sau đó, sớm nào Kumar cũng đi tìm mẹ con Quyên. Anh hỏi thăm tất cả các cảnh sát gặp được. Anh hỏi thăm tất cả những khách hàng quen thuộc ở thành phố. Không có một ai trông thấy một người đàn bà Việt Nam nhỏ bé, trên tay có một đứa trẻ sơ sinh đi trong đêm ấy! Mấy lần anh mừng rỡ đuổi theo sau lưng một phụ nữ nhỏ bé tóc đen nhanh nhánh. Anh vượt lên, rồi thất vọng ngỡ ngàng khi nhận ra đó không phải Quyên. Trở về, anh bải hoải, thẫn thờ, buồn hơn và lập tức có cảm giác như đánh mất cái gì. Sau hôm ấy, Kumar lại ngồi bên bức tượng Phật và thầm cầu nguyện. Ngay cả trong mơ, anh cũng thấy đứa trẻ và khuôn mặt Quyên hiện lên. Anh đâu có tình yêu với Quyên. Chỉ đơn giản là thương mẹ con cô ấy. Nhưng anh yêu đứa bé, thuộc cả tiếng khóc của bé hơn hai tháng nay. Tình cảm ấy, ai từng trải, tinh đời sẽ nhận thấy khi quan sát đôi mắt của anh, quan sát những lúc em bế nó trên tay, nhè nhẹ hát tiếng mẹ đẻ một điệu hát mà lời ca vu vơ, như từ đâu sâu thẳm trong tiềm thức ùa ra:

Anh đừng nghĩ là anh đã chiếm được nơi này. Hãy lên ngựa phi nước đại nghe gió thổi bên tai. Có thấy không, bình nguyên, những dải rừng trải rộng chân trời…

Những đám mây vẫn tự do bay trên đầu và mặt trời lẫn trăng sao còn đó…

Thấy không, mùi cỏ thơm theo gió từ những cánh đồng thổi lại…

Con hổ ở trong rừng. Con nai ở bên suối và những con ong nhởn nhơ trên khắp mặt đất. Không phải của anh…

Suốt hai ba tháng liền sống trong tình trạng như thế, Kumar vẫn không thể nào dứt bỏ được hình ảnh về Quyên và nhất là đứa trẻ mà anh gắn bó, yêu thương, như nó là con của anh vậy.

Hãy thông cảm cho Kumar. Ở thành phố hẻo lánh này, không có một ai là đồng bào của anh. Không có bạn thân để chia sẻ. Người thầy dạy tiếng Việt già cùng trại tị nạn, người bạn có thể tâm tình, sau bốn năm làm thuê cho một quầy bán quần áo ngoài trời. Do không chịu được giá lạnh và không có kinh nghiệm chống lạnh, đã suy thận cấp tính và mất cách đây không lâu. Những khi buồn, anh chỉ biết tha thẩn trên các đường mòn quanh nơi anh sống và, đôi khi anh trở nên lẩn thẩn, hành động như hồi còn bé xíu, ra trước hiên nhà nói chuyện với một cái cây.

Có một lần, trong đêm, anh mơ thấy Quyên và con cô. Trong giấc mơ anh thấy Quyên ôm con chạy trên một cánh đồng đầy rắn độc. Trước mặt anh, khi đó, khốn nạn thay, lại có một cái vực rất sâu ngăn cản, làm anh không thể nào qua được để tới bên mẹ con Quyên. Anh thét lên. “Quyên, quay lại đây!”Anh nhìn rõ những con rắn trườn tới, vươn cổ lên như muốn mổ vào đôi chân hồng hồng, bụ bẫm của đứa trẻ. Anh thấy bầy rắn nhung nhúc thi nhau quấn chầm chậm vào chân Quyên, rồi quấn chặt cả thân hình kiều diễm của cô. Kumar thét lên: “Quyên!” Tiếng thét làm anh sực tỉnh.Kumar ngồi dậy. Quanh anh, bóng tối dày đặc và không gian cực kỳ im ắng. Mồ hôi anh chảy ra đầm đìa ướt đẫm tóc và trên ngực đầy những giọt mồ hôi tròn vón lại. Anh lấy giấy lau mồ hôi. Không ngủ được, Kumar bước tới cửa sổ.

Đường phố, hai bên là những dãy nhà cao tầng, đứng sin sít, phố như một cái ống, để hút những cơn gió hu hú thổi. Tiếng gió đập vào cửa kính, lọt qua cửa sổ hé mở nghe rõ mồn một. Gió cuốn theo cơ man nào tuyết trắng. Những cơn gió tuyết miênn man biến cả dãy phố thành dòng sông trắng toát, mù mịt, cuồn cuộn trôi, miên man chảy, làm anh rùng mình. Trong con gió trắng tinh ào ào bay dọc phố ấy, hình ảnh Quyên và con cô cứ chập chờn ẩn hiện.

Kumar quay lại giường nhắm mắt lại. Đã hai giờ đêm mà anh không sao ngủ được tiếp. Anh trằn trọc tới sáng..

Sau đêm mơ ấy, Kumar luôn trong tâm trạng bất an. Buổi trưa đưa bánh Pizza giữa trời băng tuyết, lạnh đến âm bảy tám độ, mà anh cứ thấy lòng dạ bồn chồn, chẳng yên như có lửa đốt. Buổi chiều, mấy lần, anh nhầm lẫn khi trả lại tiền thừa cho khách hàng. Anh có linh cảm Quyên và đứa trẻ đang ở đâu đó rất gần. Lại tưởng tượng, cảm thấy, hình như Quyên và con cô sắp gặp sự gì chẳng lành ở nơi nào đó.

 




 

Báo TINTUCVIETDUC-Trang tiếng Việt nhiều người xem nhất tại Đức

- Báo điện tử tại Đức từ năm 1995 -

TIN NHANH | THỰC TẾ | TỪ NƯỚC ĐỨC