Trong một buổi diễn giảng, một giáo sư của đai học Harvard cầm một cốc đựng nước rồi sau đó hỏi những khán giả ngồi dưới: “Mọi người thử đoán xem, cốc nước này nặng bao nhiêu?”
“50g”, “100g”, “125g”, mọi người nhao nhao lên trả lời.
“Tôi cũng không biết nó nặng bao nhiêu, nhưng có thể chắc chắn là khi cầm nó chúng ta sẽ không thấy mệt.”
Giáo sư nói: “Câu hỏi của tôi là, nếu tôi cầm chiếc cốc này trong vài phút, kết quả sẽ như nào?”
“Chẳng sao cả”, mọi người trả lời.
“Được. Vậy nếu tôi cứ cầm nó như vậy trong 1 tiếng đồng hồ thì sẽ ra sao?”, giáo sư lại hỏi tiếp.
“Tay sẽ hơi mỏi”, mọi người trả lời.
“Đúng. Vậy nếu tôi cứ cầm vậy nguyên cả ngày?”
“Vậy thì cánh tay sẽ bị tê, rồi bị chuột rút, nói không chừng có khi còn phải vào bệnh viện”, một người đứng lên trả lời.
“Rất tốt. Vậy bất luận là tôi cầm cốc nước lâu hay không, thì trọng lượng của chiếc cốc có thay đổi không?”
“Không hề.”
“Vậy tay vì sao lại tê? Cơ vì sao lại bị chuột rút?”
Ngừng một vài giây, giáo sư lại hỏi tiếp: “Nếu tôi không muốn bị tê, cũng không muốn bị chuột rút, vậy tôi nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản, ngài chỉ cần bỏ cốc nước là xong”, mọi người đáp.
“Đúng vậy”, giáo sư tiếp tục nói.
“Thực ra, những muộn phiền và buồn bã trong cuộc sống cũng giống như cốc nước trong tay tôi vậy. Chúng ta đau buồn bao nhiêu phút không quan trọng, nhưng nếu cứ ôm nó trong một thời gian dài mà không dứt ra, nó sẽ ăn mòn nội tâm của bạn. Ngày này qua tháng khác, tinh thần của bạn sẽ kiệt quệ. Tới lúc đó thì bạn có muốn làm gì cũng sẽ chẳng làm nổi nữa.”
Như Quỳnh
Theo Báo Dân Sinh