Ca sĩ Phạm Quỳnh Anh vừa trở về Việt Nam sáng 28-12. Cô vẫn có phong thái giản dị và sự tinh tế không dễ gặp ở những nghệ sĩ cùng trang lứa. Mái tóc đã được cắt ngắn trẻ trung và năng động.
Sau rất nhiều chờ đợi của người hâm mộ kể từ khi những ca từ và giai điệu đẹp cùng giọng hát thanh khiết của Bonjour Vietnam được biết đến năm 2006, Phạm Quỳnh Anh sẽ chính thức ra mắt khán giả trong chương trình Duyên dáng Việt Nam của báo Thanh Niên tại TP.HCM vào đêm cuối cùng trong năm 2009.
Ngoài Bonjour Vietnam, Phạm Quỳnh Anh sẽ biểu diễn I say gold (tạm dịch: Tôi nói đó là màu châu báu) - một thông điệp của người da vàng với thế giới. Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện ngay khi Phạm Quỳnh Anh vừa xuống sân bay và kết thúc buổi tập đầu tiên với ban nhạc và bạn diễn hôm 28-12.
- I say gold có giai điệu và tiết tấu nhanh hơn, nhưng cũng vẫn có những ca từ rất chắt lọc, tinh tế, giàu hình ảnh và cảm xúc. Bài hát đã ra đời như thế nào?
- Sau thành công của Bonjour Vietnam, tôi có kế hoạch ra album đầu tay. Trong album này, tôi muốn định vị con người mình, tôi là ai, tôi như thế nào. Với Bonjour Vietnam thì tôi xác định rõ tôi là người Việt Nam. Tôi muốn các nhạc sĩ viết thêm bài hát hướng tới cộng đồng lớn hơn, với thế giới. I say gold có nội dung cởi mở hơn so với Bonjour Vietnam. I say gold là một phần khác trong con người tôi.
- Vậy thông điệp của chị trong I say gold là gì?
- Bài hát đó là về tôi. Tôi trẻ. Tôi tự hào rằng một phần con người tôi thuộc về châu Á. Nhưng tôi không thể nói rằng tôi hoàn toàn châu Á, vì tôi cũng là người châu Âu. Khi ở Bỉ trông tôi khác mọi người, nhưng về Việt Nam tôi cũng thấy mình khác mọi người. Tôi nghĩ mình sẽ luôn như vậy. Giống mà không giống. Nhưng điều đó không khiến tôi buồn hay đau khổ. Ðôi khi cảm giác đó rất kỳ lạ.
Bài hát này không chỉ cho người Việt Nam, mà cho người da vàng nói chung ở các nơi khác trên thế giới. Tôi nghĩ họ hiểu cảm giác của tôi. Bài hát cũng dành cho mọi người, dù màu da nào cũng vậy: đừng kết luận vội vã qua màu da, hãy suy nghĩ và cảm nhận vẻ đẹp nằm sâu dưới lớp da đó.
- Chị đã cảm nhận và hát như thế nào?
- Khi hát I say gold, tôi thấy hạnh phúc vì là người châu Á. Ðó là một thông điệp rất lạc quan. Chúng ta khác nhau về màu da, về truyền thống, về văn hóa. Nhưng sự khác biệt đó không phải là xấu, mà chúng ta có thể chia sẻ với nhau để cùng sống tốt hơn, cho dù chúng ta là ai. Bài hát rất nên thơ và nhiều cảm xúc. Khi tôi hát, tâm hồn tôi hướng về tương lai, về phương Ðông.
- Có thông điệp chính trị nào trong ca khúc không, khi chúng ta đang chứng kiến một thập kỷ mới với trọng tâm thế giới dịch chuyển dần về châu Á?
- Tôi không thật sự am hiểu về chính trị và kinh tế. Tôi là người mộng mơ, nghệ sĩ, thích văn học và ca hát. Nhưng chắc chắn tôi không thích sự thống trị, lấn át. Tôi cho rằng trên trái đất ai cũng có chỗ của mình. Tôi không hiểu tại sao lại phải ép buộc người khác nghĩ theo suy nghĩ của mình. Nếu bạn có suy nghĩ của riêng mình, không sao, ngay cả khi tôi không đồng ý với suy nghĩ đó. Nhưng tôi không thích ép buộc người khác nghĩ theo mình, nghĩ như những gì mình tin.
Trong bài hát tôi không đề cập quyền lực hay chính trị. Nhưng thời nay, khi con người đã có những phương tiện liên kết nhanh và dễ dàng, sự thống trị và lấn át là cách suy nghĩ từ thời xưa. Chúng ta có thể khác biệt nhau nhưng rộng lòng, cảm thông với nhau, chấp nhận nhau sẽ tốt hơn.
- Vậy chị cảm nhận mình là người châu Á như thế nào?
- Tôi nghĩ mình cảm nhận được điều đó, nhưng rất khó để diễn giải và định nghĩa. Cảm giác đó rất khác biệt. Có lẽ vì chúng ta không thể giải thích được tất cả mọi điều một cách rõ ràng khiến cuộc sống của chúng ta thú vị hơn nhiều.
- Kế hoạch ca hát của chị?
- Tôi ưu tiên cho việc hoàn thành album năm 2010, với khoảng 12-13 bài tiếng Anh và tiếng Pháp. Hiện tôi đã có khoảng 40 bài hát viết cho riêng mình. Tôi cũng chưa biết sẽ có bài hát Việt hay không, nếu có bài mới dành riêng cho mình, thì có thể tôi sẽ hát. Những bài tiếng Việt tôi biết đều rất cổ, lời rất đẹp nhưng rất khó hát. Có rất nhiều nghệ sĩ đã hát rồi và tôi không muốn hát lại những bài cũ nữa.
- Chị mơ ước điều gì cho tương lai?
- Nếu giấc mơ thành sự thật, tôi chỉ muốn là ca sĩ. Nếu phải làm hai việc cùng lúc, tôi muốn làm trong lĩnh vực xuất bản hoặc tham gia lĩnh vực phim ảnh, như viết kịch bản chẳng hạn.
- Vừa đi học vừa đi diễn chắc chị rất bận. Có khi nào chị thấy quá mệt và căng thẳng?
- Quả là tôi phải làm nhiều việc, nhưng âm nhạc là niềm đam mê lớn nên tôi không thể bỏ nửa chừng. Ba mẹ tôi vẫn muốn tôi học xong đại học trước đã. Nhưng họ cũng thật sự ủng hộ tôi thực hiện đam mê của mình. Họ muốn tôi vui và hạnh phúc. Ðiều đó rất quan trọng và tôi thấy mình vô cùng may mắn khi có cha mẹ hiểu mình như vậy. Khi cất tiếng hát, tôi thấy mình hạnh phúc.
Theo Tuổitrẻ.