Nếu vì một lý do nào đó mà chúng ta cảm thấy không hài lòng với cuộc sống nơi đây, thì hãy dũng cảm quay về.
Bởi vì tiếp tục sống ở đây, nhưng mang tâm trạng buồn chán, chỉ làm hại cho bản thân và gia đình mình mà thôi.
Thiên đường hay địa ngục, tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ của chúng ta mà ra, nhưng có một điều không thể chối cãi là chúng ta đang sống ở một nơi mà không phải ai muốn đến cũng có thể được.
Hãy biết quý trọng thời gian của mình và của người khác.
Vì vậy, hãy luôn tiết kiệm tối đa thời gian trong tất cả các tình huống diễn ra trong cuộc sống hàng ngày. Tiết kiệm thời gian bằng cách giảm thiểu những suy nghĩ và việc làm tiêu cực…
Đừng trách móc người thân của mình trong thời gian đầu mới sang trong những tình huống phải ở chung nhà, bởi vì nếu thử đặt mình vào trường hợp ngược lại, khi gia đình đang sống ổn định, bỗng có những người khác về nhà mình tạm trú từ một vài tuần cho đến vài tháng, mọi sinh hoạt trong gia đình bị đảo lộn, “độc lập tự do” không còn, chưa nói đến sự khác biệt về văn hóa ứng xử giữa những người mới sang và những người đã sang đây lâu.
Một vài tuần thì còn có thể được, nếu kéo dài vài ba tháng mà vẫn bình thường, thì đó là những trường hợp hiếm. Chúng ta nên tự lực cánh sinh, ra riêng là cách tốt nhất, ngoại trừ những trường hợp không thể, do rơi vào những hoàn cảnh cá biệt.
Khi cần sự trợ giúp của người thân, bạn bè thì cứ nói ra, không ai có dư thời giờ để đoán bạn đang cần gì để đưa ra đề nghị trợ giúp trước. Cũng nên thích nghi với sự từ chối khi mình đề nghị sự giúp đỡ, bởi vì ai cũng phải lo cho gia đình của họ trước.
Hãy xác định mục tiêu học hành của con cái và bản thân là trên hết. Nếu không tận hưởng những “lợi ích” của môi trường sống và giáo dục ở đây thì ở đây làm gì...Hãy hình dung một gia đình muốn cho 3 đứa con sang du học từ nhỏ thì phải tốn kém bao nhiêu? Đó là chưa nói đến việc cha mẹ không có điều kiện để gần gủi dạy dỗ con những kỹ năng khác ngoài học vấn.
Không có việc xấu, chỉ có những người suy nghĩ về những công việc nào đó xấu thì họ sẽ bị xấu mà thôi.
Hãy chấp nhận sự bất công, vì cuộc sống này làm gì có sự công bằng. Tốt nhất là hãy tập thích nghi với nó.
Hãy tập thích nghi với những tình huống những người Việt sang đây trước coi thường những người mới sang. Người lao động trí thức coi thường những người lao động chân tay, người giàu khinh rẻ người nghèo…Vì suy cho cùng, đã mang dòng máu Việt Nam thì sống ở đâu cũng đều có những nét giống nhau.
Hãy xác định gia đình là trên hết, vì điều này có thể sẽ chống lại cái cảm giác đôi khi bị cô đơn, lạnh lẽo nơi đất khách quê người, dù có hay không có bà con thân thuộc ở nơi đây.
Hãy tránh xa với casino và shopping vô tội vạ, vì hai chứng bệnh này đã lấy đi không biết bao nhiêu tiền của Người Việt chúng ta.
Hãy cân bằng thời gian dành cho TIỀN BẠC với CON CÁI và công việc , bởi vì chúng ta sang đây đa số là vì con cái, nếu vì ham tiền quá mà để con cái bị hư hỏng hoặc không được học hành đến nơi đến chốn, là một lỗi lầm mà chúng ta không thể tha thứ cho mình được.
Hãy quên đi quá khứ dù “huy hoàng” hay “tăm tối” khi còn ở Việt Nam. Quá khứ xin hãy để chúng ngủ yên, chúng ta hãy tập trung cho hiện tại và tương lai. Sự dằn vặt hoặc tiếc nuối, chẳng mang đến ích lợi gì cả cho bản thân và gia đình.
Đôi khi cũng nên chấp nhận một vài sự chỉ trích của người thân, bạn bè ở quê nhà, có thể chỉ vì lâu quá không gọi điện thoại hỏi thăm,…, đơn giản là ở tây không có nhiều “tỷ phú thời gian “ như ở Việt Nam.
Đa số có chung công thức: Ở nhờ -> Thuê nhà -> Mua nhà riêng....
Tùy sự may mắn và thực lực tài chính của mỗi người mà có thể cắt bớt hoặc thêm vào cái vòng xoay này.
Hãy luôn sống dưới mức thu nhập mà mình đang có, bởi vì biết đâu ngày mai chúng ta lại bị mất việc làm.
Đừng đánh giá đồng hương qua chiếc xe đang chạy hay chiếc ví hàng hiệu trên vai, bởi vì đa số đều xuất phát từ việc cà thẻ tín dụng (hoặc vay mượn) trả sau.
Khi đi làm trong ở những nơi đông người Việt, hãy chuẩn bị tinh thần bị ma cũ ma mới, sự cao thấp giữa chủ và tớ..
Không xài tiền , không vay mượn là một sự “mất mát” to lớn, bởi vì khi đã có tiền , chúng ta có thể mua nhà, xe…với lãi suất thấp, được xài tiền với lãi suất ưu đãi..
Không biết lái xe coi như chân bị cụt, không biết giao tiếp tiếng bản địa coi như bị mắc bệnh câm điếc... Vì vậy, nên dành thời gian cho việc trau dồi tiếng hàng ngày, thay vì “đầu tư” thời gian vô những thứ vô bổ khác.
Hãy chấp nhận bị những người làm việc chung “đánh giá” về tiếng bản địa của mình, về văn hóa giao tiếp của mình, bởi vì dù có giỏi bao nhiêu đi chăng nữa thì tiếng bản địa của những người mới qua dưới 10 năm như mình không thề nào được “trôi chảy” như những người sang đây lâu và học hành ở đây được.
Nên biết cái công thức 6M, đó là khoảng dự trữ cần có 6 tháng trả tiền nhà..
Hãy đừng đặt trong đầu một chữ ‘sĩ’ to tướng. Khi mới sang đây, hãy chấp nhận làm tất cả mọi việc, miễn sao có thế kiếm được tiền một cách hợp pháp, thực hành giao tiếp tiếng anh, kiếm cơ hội quay về với công việc sở trường của mình.
Chẳng may bạn ko có nhà riêng, ô tô đẹp, bạn có thể ở nhà thuê đi xe công công.. Nhưng không có tiền bạn sẽ bị đuổi khỏi nhà, giấy tờ bị đứt và mọi chế độ của mình cũng như con cái sẽ bị cắt.. Dẫu biết tiền không phải là tất cả...
Học thêm được một từ tiếng bản địa , nói thêm được một câu giao tiếp chuẩn , đọc được một bài viết.. Vì nó sẽ mở ra nhiều cánh cửa với nhiều cơ hội tốt cho chúng ta công việc cũng như khi tìm việc, dạy dỗ con cái, học hành…
Tác giả Huong Tran
Nguồn: Kenh14.vn