Ác mộng là gì? Không phải là bị bạn bè quay lưng, bị người yêu ruồng bỏ. Ác mộng là khi thất nghiệp, ở nhà, dần mất đi ý chí của tuổi trẻ.
Nửa đêm, đang ngủ thì thằng bạn gọi inh ỏi, bảo "tao vừa email cho sếp xin nghỉ, từ mai tự do rồi, sáng mai cafe không?"
Tôi ngớ người, đây là thằng bạn thứ 4 xin nghỉ việc trong vòng nửa năm qua, tuy thương bạn, nhưng mai tôi phải đến công ty lúc 8 giờ, chuẩn bị sẵn trà nước giấy tờ như mọi tay lính mới chăm chỉ và thân thiện, thế là đành từ chối.
Trong 4 ông thì có 3 cậu ấm, nhà khá giả, vô lo vô nghĩ, một ông lại là kiểu số nhọ, nếu trên đời có cái gì mang tỷ lệ 99%, nó sẽ rơi ngay vào cộng đồng 1% còn lại. Được cái, ông này khá biết điều nên sự đen cũng không đeo bám quá dai dẳng.
Thánh khởi nghiệp
Ông bạn này thất nghiệp được 4 tháng. Trong 4 tháng ấy, bạn tôi như biến thành một người khác. Bây giờ nó rầu rĩ, nhợt nhạt như một hũ dưa muối, khiến cho người khác đứng gần cũng phải cảm thấy, "thất nghiệp quả là một địa ngục."
Hồi ấy nó ôm mộng tưởng là thôi việc xong sẽ nghỉ ngơi một chút. Đi du lịch đâu đó một chút cho khuây khoả, khi nào chán thì về đi tìm việc với một con người tươi mới và nhiều năng lượng hơn.
Hoặc, trong thời gian nghỉ việc nó sẽ thử sức với thứ gì đó chưa bao giờ từng làm. Và rồi nếu đủ kinh nghiệm nó sẽ biến thú vui ấy trở thành một dự án khởi nghiệp, trở thành hiện tượng kinh doanh trẻ.
Không chỉ nó, nhiều bạn trẻ mơ vậy lắm. Nhưng mơ là một chuyện, kinh nghiệm và trình độ đủ để làm được lại là chuyện khác. Bạn tôi làm trang web, chẳng ai thèm đọc, bạn mở quán cơm, được 2 tuần thì biến thành một quán trà đào, 2 tuần sau nữa thì treo biển cho thuê mặt bằng.
Trước đó bạn tôi nghĩ rằng bỏ việc cũng nhẹ nhàng thôi, ở nhà bố mẹ nuôi, có cơ hội được tự do khám phá chính bản thân mình. Tất cả đều màu hồng, rộng rãi đến thênh thang. Trong khi kinh nghiệm toàn đi nhặt về từ tự truyện của các vĩ nhân. Nhưng mà này, có ông thiên tài kinh doanh nào đi biếu không bí quyết cho đời không? Không hề, làm thế thì cả thế giới này giàu hết.
Ông thần trà đá, cà phê
Cậu này thì nghỉ việc với lý do duy nhất: chán, cả ngày ngồi một chỗ không chịu được, thanh niên phải bay nhảy chứ.
Trong vòng 1 tuần đầu, bạn rảnh rỗi, rạng sáng mới ngủ, trưa nắng thẳng mặt mới dậy. Cả ngày chỉ đi lượn lờ uống cà phê, cuộc sống rảnh rỗi vô lo vô nghĩ vô cùng. Bạn nói rằng cảm thấy như cá trả về nước, như trút được cả gánh nặng trong lòng.
"Tiền quan trọng gì, quan trọng là tự do và vui!"
Mỗi ngày bạn tôi đều nhắn tin cho đủ mọi bạn bè, từ Facebook đến tra số trong danh bạ, chỉ để rủ đi hàn huyên tán dóc với nó cho qua ngày.
Nhưng khổ nỗi, trong thời gian bạn tôi thất nghiệp, phần lớn những anh chị em mà nó gọi điện đi chơi thì đang có công việc. Số còn lại, cũng thất nghiệp như bạn tôi, đứa thì không có tiền, đứa thì đi nhiều quá cũng chán. Rồi tụi nó cũng ngãng nhau ra, làm gì có nhiều chuyện để nói đến thế?
Không có ai đi cà phê cùng, bạn tôi đành phải ở nhà, cày phim và ăn, lần mới đây nhất gặp tôi, trông nó căng tròn và xám xịt như một khúc giò tai vậy, cậu chàng chán ở nhà lắm rồi, bay nhảy tự do chẳng thấy đâu, chỉ thấy ví tỷ lệ nghịch với cơ thể.
Fashionisto kiêm ông trùm công nghệ
Cũng do rảnh rỗi, bạn bắt đầu nghiên cứu thú vui mới, đẹp đẽ và tốn kém: thời trang và công nghệ. Hẳn nhiên, khi đã muốn "chơi" bất kỳ thứ gì một cách bài bản, thì bạn nên ở ngưỡng 30 và đang ở gần đỉnh cao của sự nghiệp, thú chơi nào cũng không dành cho người thất nghiệp và vừa bước qua tuổi 24.
Chính vì thế, thú vui của bạn cũng nhanh chóng chấm dứt sau 3-4 đôi giày hàng độc, chục cái quần áo và chiếc điện thoại đắt đỏ, vì bố mẹ không thừa tiền để làm vui lòng cậu con trai ẩm ương. Mẹ nói "cứ ở nhà ra ra vào vào suốt ngày thì mua quần áo đẹp làm gì, cho ai nhìn?"
Bố mẹ nó bây giờ chỉ có thở dài ngao ngán vì con mình không chịu đi làm. Bạn tôi cũng tâm sự là ở nhà bực bội và bế tắc vô cùng, bởi đang là niềm tự hào của bố mẹ, đùng một cái thành cái gánh nặng. Bữa cơm không ai nói với nhau câu gì, thảng hoặc, mẹ hỏi con trai đã nộp đơn xin việc vào cơ quan bác X, cô Y chưa? Con lắc đầu.
Bạn bè bận bịu, tài chính cạn kiệt không đủ chi trả cho thú vui, bố mẹ phiền muộn. Hoá ra thất nghiệp cũng không vui mấy.
Boy số nhọ đi xong lại về
Ông bạn này thì lại vừa nghỉ việc ở một công ty quảng cáo. Lý do là xung đột với đồng nghiệp, cấp trên khi mới vào làm được đôi tuần, độ gần 1 tháng.
Cũng là một cậu trai có hiểu biết, bạn tôi bắt đầu lại đi rải đơn xin việc. Nộp 10 chỗ thì 9 chỗ xua tay. Chỗ còn lại thì ẩm ương tuyển dụng không rõ ràng.
Lý do đơn giản là bạn tôi không có kinh nghiệm. Họ cần người biết việc, chứ không phải lần mò đào tạo cho một cậu sinh viên lớn tuổi nhưng non nớt.
Chật vật lắm cuối cùng giờ nó lại muối mặt xin về lại công ty cũ, dĩ nhiên với mức lương thấp hơn, và vẫn trái ngành. Được cái, người ta chịu đào tạo, đây cũng là bước đệm để bạn tôi làm lại từ đầu. "Tuy không biết sẽ được bao lâu, nhưng tôi biết nó đã hối hận."
Đấy, 4 câu chuyện của 4 bạn trẻ, mỗi người một vẻ, nhưng cả 4 đều biết rằng, không có sự thất bại nào của tuổi trẻ khủng khiếp bằng thất nghiệp, vậy thôi.
Theo Trí Thức Trẻ