Con đò bến Lở, xã Cẩm Yên, huyện Cẩm Thủy, Thanh Hóa chòng chành, mong manh là phương tiện duy nhất để người dân nơi đây và gần 200 học sinh vượt sông Mã đến trường hàng ngày.
Chúng tôi đến bến đò Bến Lở khi trời đã quá trưa, giữa tiết trời giá rét mà không khỏi toát mồ hôi khi chứng kiến cảnh con đò cáp chòng chành chở đầy học sinh nặng nề vượt sóng, tìm đường sang bên kia sông.
Hơn 100 học sinh lục đục kéo nhau xuống đò. Không ai bảo ai, đã như thông lệ, các em tự sắp xếp chỗ đứng, chỗ để xe đạp. Thấy tôi còn chần chừ, các em sốt ruột giục nhanh nhanh để các em còn qua sông kịp đi học. Loay hoay mãi không biết làm sao để đưa được chiếc xe máy xuống cái dốc thẳng đứng cho xe khỏi lao xuống sông, tôi đành nhờ 3 em giúp sức đưa chiếc xe máy lên đò.
Con đò nhỏ chở gần trăm học sinh, ba bốn người khách và mấy chục cái xe đạp, xe máy. Khi mọi người đã ổn định chỗ đứng, con đò từ từ quay đầu sang sông nhờ hai - ba em học sinh đang gồng mình chống chiếc sào cao gần 10m. Tôi băn khoăn: Chủ đò đâu mà các em phải tự chống đò? Hàng chục học sinh tranh nhau trả lời: Hôm nào mà chẳng vậy, chúng em về muộn quá chủ đò phải về ăn cơm, ai về thì tự lấy đò mà chống.
Hồi hộp, lo âu, rồi con đò cũng từ từ cập bến. Gọi là bến nhưng thực chất là một bãi bùn lầy cách bờ gần 30m. Vì nước cạn đò không thể vào tận bến nên chủ đò phải làm cầu tre bắc vào. Nhìn cảnh các học sinh nhanh nhẹn xắn quần, tháo dép, nhảy xuống nước dắt xe, vội vàng cho kịp giờ học, mà nhói lòng.
Em Trương Thùy Trang, học sinh lớp 12C1, chia sẻ: “Những năm trước chúng em học buổi chiều nhưng sáng ăn cơm xong là đã phải chuẩn bị đi học cho kịp. Nhiều hôm nước to quá phải đạp ngược lên thị trấn rồi vòng xuống trường, cả đi cả về phải đến hơn 30km”.
Không chỉ học sinh mà khoảng 70% giáo viên là người ngoài xã cũng phải qua đò để đến trường dạy học.
Mong ước cây cầu nối đôi bờ sông
Xã Cẩm Yên nằm cách trung tâm huyện Cẩm thủy khoảng 19 km, có gần 4.000 nhân khẩu. Toàn xã có gần 200 em học sinh đang học cấp 3 ở xã ngoài.
Ông Quách Ngọc Trang, một người dân sống cạnh bến Lở cho biết: “Lũ về, nước sông đục ngầu, cuồn cuộn, đò không dám qua sông. Những hôm như thế, giáo viên, học sinh đến bến rồi trở về là chuyện bình thường”.
Ông Lộc buồn rầu cho biết thêm: “Năm 1995, ông cùng một số người quyên góp tiền mua con đò rồi hợp đồng với xã, nhưng những năm gần đây, người dân đi lại ít do đò quá xuống cấp, không có kinh phí để tu sửa, chỉ có học sinh qua đò thôi”.
Ông Lộc là người đã có 15 năm gắn bó với con đò bến Lở này. Cũng đã có biết bao thế hệ học sinh đến trường trên con đò của ông. Nhưng thời gian gần đây, đò xuống cấp, không đủ kinh phí để tu sửa, hơn nữa ông và những người trong tổ đò đã đề xuất lên trên xin hỗ trợ kinh phí nhưng hơn nửa năm qua chưa thấy hồi âm, nên ông đã quyết định từ bỏ cái nghề này.
Hằng năm, vào mùa nước cạn, mặt sông chỉ rộng hơn 100m, nhưng thuyền không vào gần bờ được do vướng vào các cồn cát, tổ đò phải bỏ hàng chục triệu đồng mua cọc tre và ván gỗ đóng thêm cầu tre để làm đường lên bến.
Nhiều người còn nhớ, vào năm 2009, do cầu nối từ bến lên đò xuống cấp, trời lại tối, em Nguyễn Văn An, học sinh lớp 10 trượt chân rơi xuống sông chết đuối. Trước đó năm 2007, hai người cũng lao xuống sông một được cứu sống, một bị chết đuối mà nguyên nhân cũng vì cầu xuống cấp.
Khi trời nhá nhem tối, chúng tôi bắt đầu rời bến Lở cũng bằng còn đó cáp chính tay ông Lộc chèo, khác với thời tiết buổi trưa, càng về tối, cái lạnh như xuyên thấu da thịt, những luồng gió cứ thổi thốc vào mạn thuyền. Vừa sang tới bến, hàng trăm em học sinh tranh nhau xuống đò.
Những ai đã một lần đến và đi trên con đò bến Lở, chỉ ước ao nơi này rồi đây sẽ có một cây cầu để hàng trăm em học sinh và người dân bớt khổ mỗi khi qua sông.
Theo DT.