Mưa sao mưa dữ vậy trời cho lòng không còn bình yên! Cả bầu trời chỉ một mầu xám lạnh. Những hạt mưa khi ào ạt như trút hết giận hờn, ân oán, khi xiên xiên như sầu muộn, tương tư...
Ngồi trong quán cafe nhâm nhi từng giọt cafe thơm nồng, ngọt đắng và ngắm mưa rơi qua ô cửa kính trong suốt, bỗng thấy trong lòng nhè nhẹ dâng một nỗi nhớ. Một nỗi nhớ mang tên: Mưa! Nhớ một ngày mưa thật nhẹ, hạt mưa không đủ làm ướt mái đầu trẻ thơ, không đủ níu bước chân như chim sáo chạy đuổi nhau bên bờ Hồ Gươm, không làm giảm tiếng cười giòn tan của đôi bạn đứng chờ tiếng tàu điện leng keng vào bến. Tháp đồng hồ trên nhà bưu điện đứng trầm tư trong mưa như chứng kiến, như lưu giữ những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình bạn tuổi học trò. Nhớ một chiều mưa nào se lạnh bên Hồ Tây, cả mặt hồ như phủ một lớp sương hư ảo. Nơi xa kia, tít xa... làng Ngũ Xã chỉ còn là một vệt xanh mờ mong manh như thực, như mơ. Và ở nơi xa ấy, như từ trong ký ức, một cánh chim sâm cầm lạc loài, cô đơn chấp chới bay lên thành một nỗi day dứt trên bầu trời cô quạnh. Nhớ một đêm mưa cuối thu dưới hiên nhà ai trên đường Nguyễn Du, con đường tình yêu, nghe bình yên trên từng mái phố rêu phong, trên những tán si già rễ phủ loà xoà cổ kính, trên những hàng hoa sữa nồng nàn, quyến rũ như hơi thở ấm nồng, như vòng tay ai chở che, khiến cho cái lạnh se sắt cũng không làm cho má ai bớt ửng hồng, làm cho trái tim ai bớt bồi hồi, lỡ nhịp.
Nhớ một khuya mưa rớt đầu đông, trong cơn giông gió cuồng nộ của bầu trời đen kịt, tiếng ai thì thầm trong bơ vơ, cô đơn, hoang lạnh, mong tìm một bàn tay ấp ủ, một bờ vai ấm mềm, một ân tình để chia sẻ, để lau khô những giọt nước mắt tủi cực, đơn côi của một chàng trai trẻ. Nhớ một trưa mưa đầu hạ, nghe lòng tan nát như những bong bóng mưa vỡ vụn bên hiên nhà, nghe hồn tê dại như từng hạt mưa thấm dần cùng nỗi đau không thể gọi tên. Nhớ.....những cơn mưa mang tên......Nỗi nhớ..... Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt trời không mưa anh cũng lạy trời mưa anh lạy trời mưa phong kín đường về và đêm ơi xin cứ dài vô tận.
Phan Nguyen.