Con gái nhạc sĩ Anh Quân chia sẻ, mỗi năm cô vẫn bay sang Đức thăm mẹ đẻ trong thời gian nghỉ hè và nghỉ đông.
Giấc mơ của Anna, một cô gái đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng của đời học sinh để bước vào cuộc sống với tư cách một người trưởng thành là gì?
- Em định sau lớp 12 sẽ nghỉ một năm để tập trung đi hát. Em muốn có kinh nghiệm trong nghề showbiz và làm đến nơi đến chốn việc mà em đã bắt đầu. Em muốn hoàn thành một album. Album đó bây giờ em đang thu, em tranh thủ thời gian không học bài để thu và tập hát.
Một năm sau đó em sẽ đi du học, sang Đức hoặc Anh, nếu có thể. Em muốn học làm phim vì từ bé rất thích phim và đến giờ cũng vậy. Em thích được quay, thích xem phim, thích ánh sáng, thích những thứ sinh động trên phim. Phim có lẽ là thứ em thích lâu dài, còn ca hát, đứng trên sân khấu chuyên nghiệp, em nghĩ là không.
Có bao giờ Anna nghĩ, biết đâu sau một năm đi hát lại thấy thích hào quang của đèn màu sân khấu?
- Cũng có thể và đó là điều chưa biết nên em mới muốn dành một năm để thử. Em còn trẻ và luôn nghĩ nếu đã bắt đầu thì nên làm hết sức để xem mình có muốn tiếp tục công việc đó hay không. Bởi em tin rằng muốn làm công việc nào lâu dài, mình phải đam mê và yêu nó thực sự.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Anna muốn đi hát để có kinh nghiệm trong nghề showbiz trước khi lên đường đi du học học về phim ảnh. |
Liệu giấc mơ học điện ảnh ở Đức có liên quan đến việc Anna muốn được sống bên mẹ ruột của mình?
- Có ạ, đó chính là một trong những lý do em muốn đến Đức, cho dù nếu học về phim em muốn đến Anh hơn. Công nghệ sản xuất phim ở Đức tốt hơn nhưng Anh lại là cái nôi của kịch nghệ và phim ảnh thế giới. Nếu bắt đầu ở Anh, chắc có nhiều điều kiện cọ xát thực tế hơn.
Nhưng em muốn sang Đức để có thể tìm hiểu về "một nửa" của mình. Hàng năm đều sang đó thăm mẹ nhưng em chưa từng ở Đức một quãng thời gian dài (cỡ 1-2 năm) bao giờ. Lúc mới sinh ra em ở đó mấy năm nhưng khi ấy còn nhỏ quá, đâu nhớ được gì. Vì vậy em muốn biết thêm về nước Đức của mình, muốn có nhiều thời gian hơn cho mẹ em và gia đình bên ấy.
Nếu sang đó sống, em cũng muốn học thêm về tiếng Đức nữa. Tiếng Đức của em bây giờ đủ để trò chuyện với mẹ và các anh chị nhưng muốn hiểu nó như tiếng Anh hay tiếng Việt, em nghĩ mình cần phải học thêm. Biết tiếng rồi em mới có cơ hội hiểu thêm về nền văn hóa của nơi mình sinh ra. Bây giờ nếu hỏi Đức là đất nước thế nào em nghĩ mình chưa biết gì cả.
Vậy có nên hiểu là bên cạnh giấc mơ âm nhạc, điện ảnh thì được sống gần mẹ đẻ cũng là một ước mơ của Anna?
- Nếu chị hỏi câu này thì có thể chị nghĩ em chưa bao giờ được gặp mẹ hoặc rất ít được gặp mẹ của mình. Nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn sai vì năm nào em cũng được gặp mẹ và chúng em chưa từng bị gián đoạn liên lạc. Gia đình ở Việt Nam đối với mẹ Đức (cách Anna gọi mẹ ruột của mình) rất vui vẻ. Cả mẹ Linh và mẹ Đức đều rất hay nói chuyện với nhau. Bởi vậy, gặp mẹ không phải là ước mơ của em vì nó là điều đã hiện diện và thường xuyên diễn ra trong cuộc sống rồi.
Anna gặp mẹ Đức của mình theo cách như thế nào?
- Em sang Đức mỗi năm một lần, thường là vào mùa hè hoặc nghỉ đông. Nếu mùa hè em sẽ ở đó 2 tháng, còn mùa đông lạnh hơn và được nghỉ ít hơn nên em chỉ ở đó 3 tuần. Em có rất nhiều người thân ở Đức, mẹ, anh chị của em và gia đình đến 5 người bác nữa nên lúc nào sang đó cũng thấy thời gian ngắn cả. Vì thế em thích sang mùa hè hơn, có nhiều thời gian hơn. Thêm nữa, mùa đông bên đó lạnh lắm, dù sinh ra ở châu Âu nhưng lớn lên ở đây nên em không quen được cái lạnh bên đó (cười). Thỉnh thoảng mẹ cũng sang Việt Nam thăm em. Mẹ đã về đây 3-4 lần rồi.
Bên đó mẹ Đức của Anna có gia đình chứ?
- Gia đình bên Đức của em có anh và chị. Anh trai đang theo học nghề y, chị gái học về chính trị. Cả gia đình lớn đều theo nghề y chứ không ai làm nghệ thuật. Nhưng bây giờ mẹ ở một mình, các anh chị đã lớn, đi học và đều sống xa nhà.
Em nói chuyện với mẹ hàng tuần. Khi quá bận không lên được Skype, em cũng nhắn cho mẹ cái tin để mẹ biết tình hình. Nói chung liên lạc thời buổi này đâu khó khăn gì. Nhưng mẹ và em khác múi giờ nên nhiều lúc cũng phải “canh me” (cười).
Mỗi năm, Anna bay sang Đức hai lần để gặp mẹ đẻ. Còn với Mỹ Linh, Anna quý mến và khâm phục diva nhạc Việt không khác gì mẹ đẻ của mình. |
15 năm sống ở Việt Nam, lớn lên bên cạnh bố Quân, mẹ Linh và sau này là hai em của mình, có giai đoạn nào trong khoảng thời gian ấy Anna muốn sang sống hẳn với mẹ Đức chưa?
- Hồi bé, khi em 6-7 tuổi, mỗi lần sang Đức, khi phải quay về Việt Nam đều rất khó khăn. Thì tất nhiên rồi (cười), trẻ con đứa nào chẳng muốn ở gần mẹ rồi lại muốn ở gần bố nữa. Vậy nên có những lúc em muốn sang Đức, nhưng rồi cảm giác đó cũng qua thôi, chưa bao giờ em nói với bố Quân về điều đó. Bản thân mẹ Đức cũng muốn em sống với bố Quân, vì mẹ hiểu ở Việt Nam sẽ tốt hơn cho em, em được ở cạnh nhiều người trong gia đình. Ở Đức, khi trưởng thành, người ta có thể tách ra ngoài sống, thậm chí ra nước ngoài. Việt Nam mình tính quần tụ gia đình cao. Chưa kể ở đây em có điều kiện tốt hơn để hiện thực hóa giấc mơ của mình.
Không ở gần mẹ đẻ, vậy trong cuộc sống, những chuyện cần xin ý kiến hoặc chia sẻ, Anna thường hỏi ai?
- Cũng tùy chuyện, thường em hay hỏi mẹ Linh và cũng hỏi cả bố Quân nữa. Còn với mẹ Đức, em kể những gì xảy ra trong cuộc sống thường nhật của mình cho mẹ thôi. Không sống gần mà vẫn biết được những chuyện hàng ngày của nhau, em nghĩ đã là quý lắm rồi.
Mẹ Mỹ Linh trong nhà có khó tính lắm không?
- Thực ra em nghĩ mẹ Linh kỹ tính chứ không khó tính. Mẹ hay để ý đến những chi tiết trong đời sống, điều đó giúp cho em và các em rất nhiều. Bọn em được mẹ chỉ dạy rất kỹ về cách ứng xử, ăn nói rồi kinh nghiệm của bố mẹ từ cuộc sống. Mỗi ngày được dạy một ít, mọi thứ thấm dần vào chị em em.
Nếu ở Đức, Anna là con út, được cưng chiều, nhưng ở Việt Nam lại là chị cả. Làm chị của hai em nhỏ thì phải như thế nào?
- Mỹ Anh kém em 8 tuổi, nhiều lúc hơi mệt một tẹo vì bị em ấy bắt nạt (cười) nhưng em cũng nói được các em mình. Nhiều lúc bọn nó khá bướng bỉnh vì đứa nhỏ hơn được bố mẹ bênh. Nhưng em rất thích trọng trách này vì em muốn được dạy các em những điều bố mẹ đã dạy dỗ mình. Em cũng muốn bảo vệ các em của mình nữa.
Thế vai trò chị cả trong những ngày mẹ Linh đi công tác xa được thể hiện thế nào?
- Khi mẹ Linh đi vắng, em nhắc nhở các em ngồi vào bàn học, đánh răng, đi ngủ đúng giờ (cười). Nói chung mọi người luôn hỗ trợ nhau để hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù Mỹ Anh nhiều lúc đanh đá phết (cười vang) nhưng em ấy rất ngoan và tình cảm. Mỹ Anh hay vẽ tranh cho bố mẹ rồi viết những lá thư rất tình cảm gửi cho mọi người nữa. Chẳng hạn trong ngày Noel, em ấy treo 5 bức thư lên cây thông cho mọi người đọc. Yêu lắm (mắt tươi cười)!
Mỹ Anh biết chị Anna có hai mẹ. Cả hai em của em đều biết rằng mẹ Đức là người sinh ra em, nhưng biết thế chứ không hề có sự phân biệt nào cả. Cái đanh đá của Mỹ Anh chỉ là sự đành hanh trẻ con thôi.
Anh Duy giống bố Quân, Mỹ Anh giống hệt mẹ Linh. Còn em thấy mình giống ai nhất?
- Em không biết giống ai, em không nghĩ mình giống ai hoàn toàn. Em là sự pha trộn của cả ba người (bố Quân, mẹ Linh và mẹ Đức) hay sao ấy. Rồi học ở trường quốc tế, em cũng ảnh hưởng cách tư duy của các bạn và thầy cô rất nhiều.
Bố mẹ em rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, em nghĩ gì về điều này?
- Bố mẹ nghiêm khắc nhưng không khiến bọn em sợ mà rất nể. Hai người luôn cố gắng làm bạn của các con, thường nói chuyện với bọn em như cách em đang nói chuyện với chị lúc này chứ không mắng mỏ hay răn đe nặng nề bao giờ. Và bọn em có thể cởi mở nói chuyện với bố mẹ về mọi điều mình băn khoăn.
Em thấy mình học được gì hoặc muốn học được gì từ bố mẹ?
- Em học được từ bố mẹ sự trách nhiệm với gia đình. Đặc biệt mẹ Linh, tuy là người làm nghệ thuật nhưng mẹ là tấm gương để em hiểu cần đặt sự ưu tiên của từng giai đoạn cuộc sống vào cái gì.
Ở bố Quân, em học được tính kiên nhẫn. Khi bố học về máy móc, đầu thu, mọi thứ đều rất phức tạp nhưng nếu mua được chiếc máy mới thì ngay lập tức tối đó bố dành thời gian đọc hết sạch quyển sách hướng dẫn dày cộp đến cả 10 phân, sau đó nghiên cứu nó đến khi thành thục. Hồi bé, khi còn ngủ chung với bố mẹ, tối nào em cũng thấy bố đọc muộn lắm. Đó là điều em rất khâm phục bố.
Còn mẹ Đức làm nghề y tá nhưng tâm hồn rất phóng khoáng. Mẹ lúc nào cũng vui vẻ nên em nghĩ lạc quan như mẹ rất tốt.
Làm chị cả của hai bé Anh Duy, Mỹ Anh, Anna thay bố mẹ nhắc nhở hai em học hành. |
Còn về nghệ thuật, bố mẹ có ảnh hưởng thế nào với Anna?
- Em được nuôi lớn trong cái nôi âm nhạc. Bố cho em nghe rất nhiều loại nhạc từ bé. Có những thứ lúc bé em rất ghét nhưng bố vẫn cho nghe để biết.
Chẳng hạn hồi 7-8 tuổi, em nghe jazz và không thể hiểu jazz là như thế nào. Em bảo: “Bố ơi, con không hiểu nổi cái này đâu, cái này chán lắm, bố đổi đi” nhưng bây giờ em lại thích jazz và thấy nó rất thú vị. Thật ra tâm trí mình là thứ có thể thay đổi theo thời gian.
Còn về phía mẹ, cả hai mẹ đều là những người lạc quan. Em rất thích ở bên mẹ Linh và mẹ Đức, vì cả hai luôn biết cách làm cho không khí trở nên tươi vui, sôi động.
Lớn lên trong một gia đình nổi tiếng, Anna thấy sự nổi tiếng có gì vui hay nó khiến cuộc sống của mình có những điều bất tiện?
- Thật ra em nghĩ gia đình nổi tiếng không quan trọng, điều quan trọng nhất với em là em tự hào khi có người bố mẹ giỏi và luôn tâm huyết với nghề. Và nếu nổi tiếng với lý do đó, em sẽ cảm thấy rất tự hào.
Tất nhiên được nhiều người biết tới đôi khi có sự bất tiện. Chẳng hạn khi đi ra ngoài, gia đình em thu hút nhiều ánh nhìn của người xung quanh. Đôi lúc em cảm thấy không thoải mái nhưng rồi cũng quen dần.
Có bao giờ thành công của mẹ Mỹ Linh là áp lực lớn đối với con đường và đam mê nghệ thuật của em?
- Em không nghĩ việc mẹ Linh và bố Quân nổi tiếng tạo nên áp lực cho em mà đó chính là nguồn cảm hứng rất lớn, cả hai đều là tấm gương cho em noi theo. Em đã được chứng kiến sự vất vả của bố mẹ khi làm nghề, nếu không cực khổ thì không bao giờ có được thành công thực sự.
Tất nhiên em rất muốn được mọi người nhắc đến với tên riêng của em, khi em đã chứng tỏ được khả năng của mình. Em đã bắt đầu bước vào con đường nghệ thuật và năm sau chính là cơ hội để tập luyện và cho khán giả thấy khả năng của em.
Theo Ngôi sao.