Rất nhiều lần em muốn nói với anh là anh đã làm con tim em lỗi nhịp, nhưng em biết là mình sẽ chẳng bao giờ có đủ can đảm để nói. Mà em cũng chẳng nên nói ra để làm gì khi biết rằng giữa anh và em là không thể.
Có những khi em buồn và không hiểu được cảm xúc của chính bản thân mình. Thời gian cứ trôi đi, và từ từ mọi thứ cũng dần thay đổi. Vậy là em biết anh đã hơn một năm…
Ngày đầu gặp anh em có một cảm giác rất lạ, có gì đó rất gần nhưng cũng rất xa mà em không thể nào lý giải. Đi chung xe một thời gian cũng khá dài em mới bắt đầu quen và bắt đầu nói chuyện với anh, như một người bạn đồng nghiệp bình thường. Rồi chúng ta nói chuyện nhiều hơn, bắt bẻ nhau nhiều hơn và trở nên đối nghịch, chúng ta hay phản bác nhau, cố tình làm quen nhau, hầu như mỗi lần nói chuyện là mỗi lần cãi vã, nhưng… càng cãi nhau nhiều thì càng hiểu nhau nhiều hơn và em bắt đầu nhận thấy rằng em hay nghĩ tới anh và bắt đầu thấy nhớ khi không gặp anh.
Rồi có một ngày anh kể cho em nghe những chuyện về anh, về gia đình anh, về tình cảm của anh, về mối tình đầu dang dở, về quá khứ và hiện tại và trải lòng về những suy nghĩ của anh và em biết anh đã thay đổi…
Rồi anh đổi status mà em có cảm giác như anh đang cố gắng thể hiện trên đó nỗi lòng của anh, anh nói chuyện với em nhiều hơn, cởi mở hơn mặc dù bên ngoài vẫn là khiêu khích, là đối nghịch…
Rất nhiều lần em muốn nói với anh là anh đã làm con tim em lỗi nhịp nhưng em biết là mình sẽ chẳng bao giờ có đủ can đảm để nói. Mà em cũng chẳng nên nói ra để làm gì khi biết rằng giữa anh và em là không thể, em có cuộc sống của em và anh cũng vậy.
Em hiểu tin nhắn của anh, em hiểu ánh mắt của anh và em hiểu cả tiếng lòng của trái tim mình, nhưng anh ơi em như con chim lạc bầy, bơ vơ và lạc lõng, em cần một điểm tựa, một bờ vai chia sẻ cho cuộc đời mình và cuộc sống dạy cho em biết rằng không thể đánh đổi mọi thứ lấy một thứ mỏng manh và mơ hồ… và anh ơi, chúng ta không phải là một nửa của nhau.
Em thực sự muốn xóa tan đi tảng băng đang lạnh lùng bao trùm lấy anh, để anh và em lại vui vẻ, lại cãi lộn, lại gây gổ và lại chia sẻ những buồn vui như ngày nào, nhưng em không biết phải làm gì để có lại những ngày ấy. Em sẽ cố quên đi tất cả và quay trở lại với thói quen của chính mình. Chỉ có một điều là với em quên anh không phải là dễ dàng gì khi mỗi ngày đều ngồi chung xe, làm chung một chỗ và em phải cố gắng để mỗi khi đi ngang qua phòng mà không nghĩ đến anh….
Nhưng rồi mọi thứ cũng sẻ trở lại bình thường và em sẽ lấy lại được cân bằng cho chính cuộc sống của mình khi cơn bão lòng đã qua đi mặc dù dư âm để lại của nó không phải là nhỏ. Rồi một ngày nào đó anh sẽ tìm được một nửa của mình và sẽ thấy được bến bờ hạnh phúc, dù ở đâu, phương trời nào, hoàn cảnh nào em luôn gửi trong gió những lời yêu thương đến anh và cầu chúc anh luôn hạnh phúc.
Vicky.