Ngừng đến đấy tôi không tập trung lái xe nên suýt đâm vào cái xe trước mặt làm cho chồng tôi xanh mặt, ấy vậy mà anh ấy vẫn nói: thế còn thịt chó? Thịt chó luộc, dồi chó nướng, sáo chó nấu măng em ơi!...
Tôi đọc xong bài báo của đôi vợ chồng đã viết bài "Tự làm khổ mình" thì tôi cảm thấy là hai bạn đang viết cho tôi.
Tôi mê ăn mê uống từ nhỏ... Cứ mỗi buổi sáng bước chân xuống giường là nghĩ ngay: hôm nay ăn gì? Tôi thì hay đói mỗi khi đi làm về, lúc lái xe và tắc đường tới hàng tiếng đồng hồ thì là lúc tôi thèm món ăn Việt Nam nhất..
Chồng tôi người Sài Gòn và tôi người Hà Nội, chúng tôi thích món ăn của cả hai miền... Lúc chồng ngồi bên cạnh mặt thì mếu máo vì đói và chán nản cảnh tắc đường nên tôi kể cho anh nghe những món ăn ngày xưa mẹ hay nấu cho tôi (anh về Hà Nội cũng thưởng thức rồi), nào là: ốc nhồi nấu chuối đậu, canh rau đay và mướp hương nấu với cua đồng, bún nem cua bể ngon tuyệt đỉnh, gà ri vàng nhỏ luộc lòng đào ăn với muối tiêu và lá chanh, lòng tràng lợn luộc trắng ngần ăn với mắm tôm sủi bọt, chả cá quả nướng trên than hồng ăn với bún, mắm tôm, ốc mít luộc lá chanh, canh hến rau răm, rau muống luộc dầm sấu,...
Ngừng đến đấy tôi không tập trung lái xe nên suýt đâm vào cái xe trước mặt làm cho chồng tôi xanh mặt, ấy vậy mà anh ấy vẫn nói: thế còn thịt chó? Thịt chó luộc, dồi chó nướng, sáo chó nấu măng em ơi!...
Có lần mẹ tôi mua cả một miếng đùi chó thật ngon mang về tẩm ướp với giềng, sả, mẻ, mắm tôm, nghệ và nướng trên than hồng, ôi thơm nức mũi. Miếng thịt nướng chín tới vàng rộm được thái từng lát mỏng, cuốn với một cái lá mơ, miếng giềng, húng quế và chấm vào mắm tôm mà thưởng thức, nhấm một ngụm rượu nếp gạo vào và thấy đời sao tuyệt vời thế...
Rồi bún măng vịt, bún ốc, bún riêu, bún thang, bánh giò chợ Hôm, phở bò chín ăn với quẩy, bánh cuốn tráng mỏng ăn với ruốc tôm, bún mọc Hàng Hành, bún bung, chả ngan... Chao ôi sao mà ngon đến thế?
Chồng tôi lúc này chồm lên và hỏi tôi: này, hai vợ chồng mình xin nghỉ phép về Hà Nội thăm mẹ đi. Anh hết ngày nghỉ rồi nhưng giả bệnh, xin nghỉ một tuần thôi, còn em thì...hummm..à, ông ngoại mất nên phải về một tuần (xin lỗi linh hồn ông ngoại, ông mất khi cháu vẫn còn là một quả trứng trong bụng mẹ)...
Tôi chớp chớp con mắt đỏ ngầu vì nhớ bố mẹ, nhớ nhà, nhớ Hà Nội, nhớ cái nóng oi nồng, nhớ những trận cười nghiêng ngả với bạn bè kinh khủng và tôi gật đầu để lên kế hoạch cho chuyến đi...
Hôm nay tôi đến chỗ làm và kế hoạch vẫn nung nấu trong tôi, chỉ có điều là khi phải bịa chuyện thì không mấy tự nhiên... Nghĩ đi nghĩ lại thấy thế là không đúng nên tôi đành nói với chồng tôi: anh ơi, em không làm thế được vì thấy ngại thế nào ấy, đi về mà lăn tăn thế này cũng sẽ không vui, mình lại cày bừa và tiết kiệm tiền, ngày nghỉ rồi về cho thoả thích, em sẽ tiếp tục kể cho anh nghe về nhiều món ăn phong phú nữa của người Hà Nội và anh sẽ kể em nghe về ẩm thực Sài Gòn, mình ráng nghe anh.
Chồng tôi cười xoà trong điện thoại và nói với tôi: hôm nay sẽ là phần anh kể cho em về món ăn miền nam, anh sẽ bắt đầu từ Huế, bánh bèo, bánh nậm, bún bò Huế...
Minh Trang.